Chương 47: Cực kỳ nguy hiểm

- Công tử bản lĩnh thật cao cường.

Nàng thấy Sở Tranh đã nhận ra mình, liền thu hồi mị công, nụ cười không còn nhiếp lòng người nữa.

Lúc này Trương Bá Xương đi ra, đi bên cạnh là một phụ nữ trung niên. Sở Tranh nhìn qua thấy quen quen, hóa ra là Cơ phu nhân đã từng gặp ở Vạn Hoa lâu.

Trương Bá Xương thi lễ với Sở Tranh, nói:

- Công tử, Trương mỗ mạo phạm, mới vừa rồi vào trong Võ cô nương nói nếu công tử đã đến gặp nàng, nàng muốn tự mình ra đón tiếp công tử, Trương mỗ không khuyên được, đành phải chiều theo ý nàng.

Nơi này không phải Sở phủ hay Ưng đường, lại có người của Thiên Mị môn ở bên, Trương Bá Xương không thể tự xưng là thuộc hạ.

Sở Tranh mình chằm chằm Trương Bá Xương, trong lòng có chút hoài nghi, Trương Bá Xương ngày thường không dám làm trái lệnh hắn, tại sao ở đây trước mặt Võ Mị Nương lại dễ bị lung lạc như vậy, còn nói cái gì mà không khuyên được nàng, chẳng lẽ ông ta đã bị Võ Mị Nương dùng mị công mê hoặc?

Sở Tranh nhìn sang Ngô An Nhiên, Ngô An Nhiên gật gật đầu, hắn mới vừa rồi đã kiến thức qua uy lực của

"Mị hoặc chúng sinh", tu vi của Võ Mị Nương so với những người ngày trước hắn gặp qua không giống nhau, hơn nữa Trương Bá Xương võ công bình thường, sao có thể chống đỡ được sự mê hoặc quyến rũ của nàng.

Sở Tranh thầm thở dài, mặc kệ Võ Mị Nương có phải là Võ Tắc Thiên hay không, ít ra hắn không bị hấp dẫn quyến rũ bởi mị lực của nàng, hơn nữa mới vừa rồi nàng tự chủ động xuất hiện quyến rũ hắn, hiển nhiên là một nữ tử rất có cá tính, nữ nhân như vậy đưa vào cung, là phúc hay họa rất khó đoán trước.

Cơ phu nhân khẽ cười nói:

- Ngô sư huynh nói với môn chủ có việc cần tới mị nữ, Võ Mị Nương đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Mị môn chúng ta. Mị Nương, ba năm tới ngươi sẽ nghe theo lệnh Ngô tiên sinh, ngươi cùng Thiên Mị môn không hề liên quan.

Võ Mị Nương nói:

- Vậy không phải là vị tiểu công tử này sao? Đây là lần đầu tiên Mị Nương chứng kiến một thiếu niên có thể chống đỡ được tầng thứ tư của

"Mị hoặc chúng sinh".

Thanh âm Võ Mị Nương vừa nhỏ nhẹ vừa uyển chuyển, tim Sở Tranh lại thịch thịch đập loạn lên, Trương Bá Xương đã say đắm mê muội từ lúc nào, mặt ngây ra, mắt nhìn chòng chọc vào vưu vật thiên kiều bá mị trước mắt.

Cơ phu nhân cau mày nói:

- Mị Nương, thu hồi

"Mị hoặc chúng sinh" của ngươi lại, không nên trêu đùa tiểu công tử.

Cơ phu nhân chính là một trong ba vị trưởng lão của Thiên Mị môn, nàng biết được thân phận của Sở Tranh từ chỗ Từ Cảnh Thanh, biết vị thiếu niên này tuyệt không đơn giản có thể chọc vào, lại thấy Võ Mị Nương giở trò cũ, vội mở miệng ngăn cản.

Võ Mị Nương phụng phịu mặt nói:

- Cơ sư cô, sư cô vừa rồi có nói qua, ba năm tới Mị Nương không bị Thiên Mị môn quản thúc, vậy mà sư cô vẫn ra lệnh cho Mị Nương, muốn ngăn cản Mị Nương phải là vị trung niên đại bá cùng tiểu công tử này mới đúng.

Cơ phu nhân cứng miệng, oán hận nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản ngươi à? Bao nhiêu năm nay ta chịu đủ rồi, từ nhỏ đến lớn ngươi có mấy lần nghe lời ta nói? Chỉ mong từ nay trở đi ngươi tốt nhất không quay lại Thiên Mị môn nữa.

Sở Tranh và Ngô An Nhiên nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra, hóa ra Thiên Mị môn tống cho họ một đại phiền toái.

Cơ phu nhân thấy hai người thần sắc kỳ lạ, cũng biết mình vừa nói hớ, vội hỏi:

- Ngô sư huynh, Thiên Mị môn đã đưa đến mị nữ Võ Mị Nương, chỉ mong Ngô sư huynh đừng quên sự đồng ý ngày đó ở Vạn Hoa lâu.

Nói xong liền xoay người muốn rời đi.

Sở Tranh vội la lên:

- Khoan đã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!