Lúc này Sở phu nhân lại có chút phiền muộn:
- Hiên nhi và Nguyên nhi đã nhận lệnh, việc này phải báo cho Phương Lệnh Tín và Quách Hoài, không biết bọn họ có làm khó dễ không nữa?
Sở Danh Đường cười nói:
- Phu nhân yên tâm, hai người bọn họ tuyệt đối không làm khó dễ đâu.
Sở phu nhân nghe thế ngạc nhiên:
- Vì sao phu quân lại khẳng định như vậy?
Sở Danh Đường cười cười rồi đem chuyện hôm nay hắn cầu thân với nữ nhi của Quách Hoài ra nói lại một lượt, Sở phu nhân nghe xong che miệng cười khúc khích:
- Vậy còn Phương Lệnh Tín thì sao?
Sở Danh Đường cười nói:
- Sở gia chúng ta cầu thân Quách gia nữ nhi, còn Phương gia lại muốn cầu thân Hân nhi nhà ta.
Sở Danh Đường lại đem chuyện Phương Lệnh Tín cầu thân kể lại cho Sở phu nhân nghe. Sở phu nhân nửa tin nửa ngờ, cùng với Sở Danh Đường cân nhắc nhiều lần, lúc sau mới nói:
- Thảo nào gia phụ nói Phương Lệnh Tín là người tráo trở, thay đổi cực nhanh, làm thiếp chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Chín đại thế gia đến nay chỉ còn lại Sở Vương Phương ba nhà cũng không phải không có đạo lý.
Sở Danh Đường nói:
- Phu nhân cũng cảm thấy lời của Phương Lệnh Tín là thật sao?
Sở phu nhân nói:
- Hắn nghĩ chuyện đó đối với Sở gia và Phương gia vô hại, trong sáu bộ chỉ có Quách Hoài và Lương Thượng Duẫn là người của Hoàng thượng, nếu có thể đem bọn họ trừ bỏ đi thì chẳng khác nào chặt hai tay của Hoàng thượng, mà Hình bộ quyền thế thua xa Lại bộ, cho nên Phương gia chỉ có cách dựa vào hai nhà Sở Vương chúng ta thôi.
Sau này con hắn Phương Trung Thành thành thân với Hân nhi nhà chúng ta, lại sinh con cháu, thử hỏi Hoàng thượng làm sao tín nhiệm hắn nữa.
Sở phu nhân đột nhiên bật cười:
- Chỉ là kể từ đó, Hoàng thượng ngoại trừ Quách Hoài ra, làm gì còn ai để dung nữa đây? Trong số các đời Hoàng thượng của Đại Triệu thì người bị chúng thần xa lánh như vậy, chắc cũng chỉ có mình hắn thôi.
Sở Tranh sau khi tĩnh dưỡng mười ngày, thương thế cũng đã tạm ổn. Sở Lâm rất yêu thương cháu trai, Sở Tranh ở trong cung bị thương khiến Sở Lâm cảm thấy rất áy náy, liền truyền cho mấy ngự y y thuật cao minh trong cung đến túc trực trong Sở phủ.
Tuy vậy Sở Lâm vẫn vô cùng lo lắng, liên tục hạ lệnh đem những vật liệu vô cùng trân quý trong cung đưa đến Sở phủ, nhân sâm toàn loại trên nghìn năm, tuyết liên thì mang đến hàng thùng, khiến cho Ngô An Nhiên nhìn thấy mà thèm rỏ dãi, đây quả thực đều là ước mơ của người luyện võ mà, vì thế liền thường xuyên mượn cớ đến thăm Sở Tranh, sau đó cứ ung dung cầm một ít đi, ông ta vốn muốn tạo lập căn cơ cho hai đứa con của mình.
Sở Tranh thấy vậy có chút không hợp lý, bèn nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, sư đệ sư muội tuổi còn nhỏ, cơ thể cũng không cho phép dùng nhiều như vậy, huống gì sư phụ cũng nói qua, dược vật đối với luyện công còn có tác dụng phụ, không thể lạm dụng.
Không bằng sư phụ đưa cho Âu Dương Chi Mẫn dùng một ít, dù sao hắn cũng là ký danh đệ tử của người, nếu võ công thấp kém quá chẳng phải sẽ tổn hại đến thanh danh của sư phụ sao?
Ngô An Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, liền phối chế một ít dược hoàn rồi đưa cho Âu Dương Chi Mẫn dùng. Huyết Ảnh tông truyền thừa đã gần nghìn năm, cũng tích luỹ được không ít phương pháp chế luyện bí truyền, chỉ là tài liệu rất khó kiếm, nhưng hôm nay vật liệu đã có kho thuốc của đại nội cung cấp, Ngô An Nhiên được dịp trổ tài, cả ngày chỉ ở trong phòng chuyên tâm luyện thuốc.
Âu Dương Chi Mẫn cũng thật có phúc, võ công Ma môn luôn luôn lấy tiến độ làm trọng, hôm nay lại có các loại dược hoàn bổ trợ công lực, lại có Ngô An Nhiên vì hắn mà đả thông kinh mạch, ngắn ngủn trong mười ngày, nội công Huyết Ảnh tông đã có chút thành tựu.
Sở Tranh thấy thế có trong lòng cảm thấy phiền não, hắn cũng dùng dược hoàn không ít, nhưng cảm thấy hiệu quả không rõ ràng như Âu Dương Chi Mẫn.
Nghe Ngô An Nhiên giải thích, là do hắn trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông, lại còn tập loại công phu trầm ổn là Long Tượng Phục Ma công, nếu chỉ xét về nội lực, Sở Tranh có thể nói là đã đạt tới cảnh giới đại thành, cho nên dược vật rất khó có tác dụng gì lớn đối với hắn.
Nhưng tất nhiên dược vật cũng không phải vô dụng, Sở Tranh do phải chịu một đòn nghiêm trọng của Triệu Minh, nên đã đem nội lực của bản thân phát hết ra ngoài, nhưng những dược vật này lại có công dụng bồi bổ kinh mạch, dùng không bao lâu đã hồi phục như cũ, hơn nữa nhờ dược vật mà Sở Tranh đã luyện tới tầng thứ năm của Long Tượng Phục Ma công.
Ngoài ra Sở Tranh còn từ trong cung thu được một thứ ngoài ý muốn, chính là thánh dược trị thương Hồi Thiên đan của Diệp môn do Triệu Mẫn cho người mang đến cùng với một phong thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!