- Tể tướng đại nhân phân tích thấu triệt như vậy, Danh Đường vô cùng bội phục.
Phương Lệnh Tín nói:
- Danh Đường chớ hiểu lầm, lão phu do nhịn không được suy đoán một phen mà thôi. Từ lúc Đổng Trình hai nhà bị diệt, Tiêu gia cũng tàn lụi theo đó, trong triều chỉ còn lại Sở Vương Phương ba nhà, vài thập niên sau triều chính ổn định, thiên hạ thái bình, Đại Triệu từ từ trở lên cường thịnh.
Nhớ đến năm ấy, chúng ta còn bị Tây Tần tấn công thiếu chút nữa ngay cả kinh thành đều mất, đợt rồi ngươi dụng binh thành thạo đánh cho Nam Tề nguyên khí đại thương, so ra thanh thế cũng chẳng khác nhau mấy.
Nếu Đại Triệu ta cứ tiếp tục phát triển mạnh mẽ như bây giờ, trong vòng mười năm, có thể nhất thống thiên hạ cũng không phải là nói suông.
Tim Sở Danh Đường đập thình thịch, đây chính là mộng tưởng lớn nhất suốt đời ông ta, lại không nghĩ rằng lão gian hoạt Phương Lệnh Tín trước mắt cũng có ý nghĩ giống như vậy.
Sở Danh Đường dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm chính sự, sẽ không dễ dàng tin mấy lời bâng quơ này, suy nghĩ một chút rồi bình thản nói:
- Bất quá, hiện giờ Hoàng thượng đối với Sở gia có nghi kỵ sâu như vậy, Sở gia tộc nhân của ta tuy có tâm hiệu trung, nhưng cũng lực bất tòng tâm a.
Phương Lệnh Tín không trả lời, hỏi ngược lại:
- Nghe nói Danh Đường từng thề với trời, kiếp này tuyệt không phản Đại Triệu?
Sở Danh Đường âm thầm suy tính, ông ta vốn chỉ nói lời này với Quách Hoài ở trong phủ của kẻ này, không ngờ Phương lão hồ ly cũng biết, nhưng Sở Danh Đường cũng không phủ nhận, đáp:
- Đúng vậy.
Phương Lệnh Tín gật đầu nói:
- Từ xưa đến nay, điều Hoàng thượng lo lắng nhất chính là thần tử soán vị, đều tìm mọi cách phòng bị đối với những quyền thần như ngươi và ta. Nếu Danh Đường đã lập lời thề, lão phu khẳng định, chỉ cần sau này ngươi không vi phạm lời thề, khi Sở gia nguy cấp, Phương gia cũng sẽ trợ giúp một tay.
Sở Danh Đường nghe vậy cả kinh, nhưng thấy Phương Lệnh Tín đã nói như vậy, dứt khoát hỏi thẳng:
- Vì sao Tể tướng lại nói như thế?
Phương Lệnh Tín đáp:
- Lão phu mới vừa nói qua, tiêu chí của Phương gia luôn là việc giữ cân đối quyền lực của Đại Triệu. Việc Hoàng thượng muốn diệt trừ hai nhà Sở Vương đúng ra là thất sách, việc này không cần biết thành bại, nhưng nguyên khí của Triệu quốc tất nhiên sẽ tổn hại nặng nề, Tây Tần hổ lang chi sư đóng quân Tây tuyến chắc chắn sẽ thừa cơ mà vào, Đại Triệu tất nguy mất.
Triệu quốc nếu không còn, nhà chúng ta liệu còn tồn tại không? Cho dù có thể chống cự Tây Tần ở ngoài biên cảnh, nhưng không có Sở Vương hai nhà, Phương gia ta phải làm sao đây?
Lão phu là tể tướng đương triều, đứng đầu đủ loại quan lại, Phương gia môn sinh đệ tử mặc dù không thể so sánh với Sở gia các ngươi, nhưng cũng có thể nói quyền lấn thiên hạ.
Đến lúc đó, thứ mà Hoàng thượng tối kiêng kỵ nhất lại chính là Phương gia, mà những kẻ được trọng dụng tất nhiên là Quách Hoài, Lương Thượng Duẫn và Thành Phụng Chi mấy người, mà tài năng của ba người này cũng chỉ thường thôi.
Quách Hoài tuy là kẻ tài giỏi trong chiến tranh, nhưng trong chính trị quả thực là nhất giới mãng phu. Mà ghế trống Sở Vương hai nhà lưu lại tất do đệ tử mấy nhà bọn họ thế thân.
Những người này làm quan tối đa không quá ba đời, môn sinh đệ tử sao so được với đám nhân tài đông đúc của Sở Vương hai nhà, đến lúc đó những thứ rác rưởi sẽ đầy rẫy trong triều đình, triều chính chắc chắn đại loạn, thử hỏi triều chính của Đại Triệu làm sao chống lại hai đại loạn này đây?
Sở Danh Đường trầm mặc không nói.
Phương Lệnh Tín đột nhiên cười nói:
- Huống chi nếu Lương Thượng Duẫn nắm giữ quyền lớn, Phương gia sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu như có thể, chắc chắn đuổi tận giết tuyệt. Mạng già này của lão phu mất không có gì tiếc, chủ yếu vì con cháu trong họ mà phải suy tính.
Sở Vương Phương ba nhà luân phiên nắm giữ triều chính nhiều năm, mặc dù cũng đấu tranh không ngừng, nhưng luôn luôn ngươi phân ta hợp, đều hiểu được một chữ 'Độ ' (Độ của độ lượng), đây đó còn có chút nhân tình.
Huống hồ lão phu khi tranh đấu cùng hai nhà các ngươi đều có loại cảm giác kỳ phùng địch thủ đối đầu, lão phu lên làm tể tướng đã nhiều năm, hai lão già kia cũng đã quy ẩn, giờ có Danh Đường ngươi làm đối thủ cũng là một điều thú vị.
Về phần Quách Hoài và Lương Thượng Duẫn mấy người, lão phu còn không thèm làm bạn cùng bọn chúng. Ngươi xem, như việc hôn sự hôm nay, ta một chút thưởng thức cũng không có.
Sở Danh Đường cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!