Chương 41: Hậu thế danh nhân

- Sư phụ.

Ngô An Nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ:

- Tranh nhi, ngươi đã tỉnh.

Sở Tranh dạ một tiếng, ngọ ngoạy định đứng lên, Ngô An Nhiên vội vàng đè hắn xuống nói:

- Ngươi đừng vội, trước tiên vận công kiểm tra thương thế của ngươi một chút xem sao.

Sở Tranh vận long tượng phục ma công lưu chuyển một vòng trong cơ thể, thấy trong ngực vẫn còn âm ỷ đau, nhưng những chỗ khác thì vận chuyển như thường, liền nói với Ngô An Nhiên, Ngô An Nhiên có chút không tin, bắt mạch cho Sở Tranh, rồi không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ nói:

- Tiểu tử ngươi quả nhiên là một quái thai, nếu không phải ngươi trời sinh nhâm đốc nhị mạch tương thông, chịu đòn nghiêm trọng như thế ắt phải mất nửa cái mạng, trong khi đó kinh mạch của ngươi chỉ bị tổn hại sơ, xem ra ngươi chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là có khả năng hoàn toàn bình phục như thường.

Sở Tranh nói:

- Đồ nhi bị thương, sư phụ quan tâm không ít, đồ nhi đa tạ sư phụ.

Ngô An Nhiên nói:

- Không riêng gì ta, ba đại nghệ nhân của Ưng Đường tối hôm qua cũng suốt đêm chữa thương cho ngươi, ngươi nên cảm tạ bọn họ, về phần ta, ngươi cũng không cần phải làm bộ làm tịch.

Sở Tranh cười nói:

- Sư phụ, đồ nhi có thể nói là vận khí của mình tốt sánh ngang sư phụ, lần này có thể so chiêu với thiên đạo cao thủ.

Ngô An Nhiên khinh bỉ nói:

- Truyền nhân của thiên đạo cao thủ nhất định là đạt được thiên đạo sao? Sau này chờ thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, ta mang ngươi vào cung tìm hắn thay ngươi trút giận.

Sở Tranh nói:

- Sư phụ, người nọ có đạt thiên đạo hay không rất khó nói, nhưng võ công của hắn đích xác là cao hơn sư phụ.

Ngô An Nhiên im lặng, mới vừa rồi ông chỉ muốn an ủi Sở Tranh nên nói vậy, trong một chiêu đánh hắn bị thương thành như vậy, bản thân ông tuyệt đối làm không được.

Chợt nghe cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, Liễu Khinh Như bưng một chén thuốc đi vào, thấy Sở Tranh mỉm cười nhìn mình, tay run lên suýt chút nữa đánh đổ chén thuốc, vui vẻ nói:

- Công tử đã tỉnh.

Ngô An Nhiên cười nói:

- Khinh Như cũng cả đêm chưa ngủ. Tranh nhi, ngươi sau này cần phải đối đãi với nàng cho tốt.

Sở Tranh cười nói:

- Đương nhiên rồi sư phụ.

Sở Tranh nảy ra một ý, Liễu Khinh Như xuất thân nô tỳ, tại Sở gia không nơi dựa dẫm, vì vậy nói với Ngô An Nhiên:

- Sư phụ nếu quan tâm Khinh Như như thế, không bằng Khinh Như nhận người làm nghĩa phụ, người không ngại tiểu sư đệ và tiểu sư muội có một đại tỷ tỷ chứ?

Ngô An Nhiên ngẩn ra, sau đó liền đoán ngay được tâm tư của Sở Tranh, thầm khen đồ đệ suy nghĩ cẩn thận, nói:

- Ta cũng có ý này, chỉ không biết Khinh Như có bằng lòng hay không?

Liễu Khinh Như cảm kích liếc mắt nhìn Sở Tranh, đi tới trước mặt Ngô An Nhiên quỳ gối nói:

- Ngô tiên sinh vui lòng nhận tiểu nữ làm con nuôi, thực là phúc phận của tiểu nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!