Chương 39: Đại Triệu Nhất Diệp

- Tiểu đệ sao dám cùng công chúa động thủ?

Triệu Mẫn cười nói:

- Không việc gì, ngoại trừ sư phụ và Kỳ tỷ ra, bản cung chưa từng giao thủ với ai khác, lần trước cùng kỳ tỷ ra ngoài du ngoạn, chủ yếu đi xem phong tục tập quán ở các nơi, vẫn chưa từng luận bàn võ công với ai.

Ở đây cũng không có người ngoài, cho dù ngươi thua tin tức cũng không truyền ra ngoài, không một ai hay biết.

Sở Tranh méo mặt gượng cười, nàng công chúa này nói chuyện thật hết sức, không thèm để ý đến cảm giác của người khác, chưa động thủ mà giống như cô nàng đã thắng rồi không bằng, vì thế chắp tay nói:

- Nếu vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người bước ra thảm cỏ, Triệu Mẫn vẫn thường tới đây luyện công vào giờ này. Sở Tranh hỏi:

- Không biết công chúa thích dùng binh khí gì?

Triệu Mẫn lắc đầu nói:

- Bản cung không cần dùng binh khí, ngươi thì sao? Ngươi muốn dùng binh khí gì bản cung sai người đi lấy đem tới, yên tâm, ngươi không đả thương được bản cung đâu.

Sở Tranh nghe vậy phát cáu, trầm mình song thủ đưa ra, chậm rãi nắm thành quyền, các đốt ngón tay không ngừng vang lên tiếng răng rắc, hai tay áo không gió tự động phồng căng lên, nói:

- Tiểu đệ cũng không dùng binh khí.

Ánh mắt Triệu Mẫn lấp lánh tia sáng kỳ dị, nàng gật đầu nói:

- Kỳ tỷ quả nhiên không gạt, nội kình của ngươi thật sự cao hơn bản cung, đã đạt cảnh giới khí súc tích tạo hình, thật không hiểu ngươi làm sao tập luyện được, bây giờ coi xem thân thủ của ngươi như thế nào?

Nói xong tiến lên một bước, phóng một chưởng đánh về phía Sở Tranh.

Sở Tranh thấy chiêu này của nàng chưởng ảnh hời hợt, hừ khẽ một tiếng, thầm nghĩ với công lực này của hắn cho dù trúng vài chưởng như vậy cũng không hề hấn gì, vì thế tay xuất chiêu chặn lại.

Sở Tranh kiêng dè thân phận công chúa của nàng, sợ làm nàng bị thương, do đó chiêu đỡ cũng chỉ dùng có năm thành công lực.

Không ngờ chưởng này của Triệu Mẫn không chạm phải tay hắn, ở giữa đường vẽ nửa vòng cung lại nhắm người hắn đánh đến, chưởng kình lúc này tăng thêm mấy lần.

Sở Tranh xuất chiêu đỡ hụt vào khoảng không, cảm giác thật khó chịu, không dám tỏ ra khinh xuất nữa, vì thế cũng không tiếp tục đỡ chưởng kia của Triệu Mẫn, ngược lại bước nhanh về phía trước, tung một quyền về phía Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn khinh thường cười nhẹ, quyền của Sở Tranh còn chưa tới, thân hình của nàng tựa như tơ liễu, nương theo quyền phong của Sở Tranh lùi về phía sau. Sở Tranh vừa thu quyền lại, Triệu Mẫn như bóng theo hình áp vào, đánh tiếp một chưởng về phía Sở Tranh.

Sở Tranh xuất liên tục ba quyền, Triệu Mẫn nhanh như chớp tiến thối ba lượt, hơn nữa nàng đều mượn lực phát ra khi hắn xuất hay thu quyền. Sở Tranh thật vất vả mới tiếp được một chưởng của nàng, phát hiện chưởng kình truyền đến quen thuộc vô cùng, rõ ràng là long tượng phục ma công của hắn.

Sở Tranh giật mình kinh hãi, trong lòng nhớ tới bốn chữ: như hình với bóng. Khó trách Triệu Mẫn lúc đầu mạnh miệng ngông cuồng, nói Sở Tranh tuyệt đối không thể gây thương tổn cho nàng, với công phu tá lực đả lực này, thiên hạ có mấy người có thể đả thương nàng.

Sở Tranh bối rối tay chân lóng ngóng, chỉ có thủ chứ không thể công. Cho dù hắn đang xuất chiêu ra đỡ, Triệu Mẫn vẫn có thể mượn lực trong chiêu đỡ của hắn, liên tục xuất chưởng này tới chưởng khác trùng trùng lớp lớp.

Sở Tranh thấy tình thế không ổn, thầm nghĩ lần này nếu thua trong tay của nàng sau này chắc không thể ngẩng đầu lên được, lòng đã quyết, hắn vội sử ra chiêu thức chưa luyện thành của tầng thứ năm long tượng phục ma công.

Triệu Mẫn đang đánh ngon trớn, chưởng ảnh như nước chảy mây trôi, tâm tình thư sướng, gặp đúng ngay lúc Sở Tranh tung ra một quyền, nàng lơ đễnh đang chuẩn bị giống như trước nương theo thế thối lui về phía sau.

Lại không ngờ quyền này của Sở Tranh có một hấp lực thật mạnh, Triệu Mẫn lảo đảo, người nhào thẳng vào lòng Sở Tranh.

May mắn cho nàng, Sở Tranh không có kinh nghiệm đối địch, lúc này lại đánh một quyền về phía nàng, Triệu Mẫn vừa đúng lúc mượn lực trong quyền của hắn lui vội về phía sau, nhưng chiêu vừa rồi của Sở Tranh cũng khiến nàng cả kinh, mặt mày thất sắc.

Sở Tranh vừa tung quyền ra trong lòng liền hối hận, thầm mắng bản thân quả thực ngu ngốc quá sức, bằng không lúc nàng đang bổ nhào vào lòng, chỉ cần giang hai tay ra ôm nàng cho thật chặt, rồi vặn người là có thể đè nàng trên mặt đất không thể động đậy.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu hắn làm như vậy chẳng khác nào bản thân và cô nàng kim chi ngọc diệp kia sẽ có tiếp xúc da thịt thân thiết, nếu lỡ nàng nằm trên người la hét ỏm tỏi thì biết làm sao?

Triệu Mẫn vuốt lại một chút tóc mai đang xổ ra tán loạn, cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!