Chương 37: Lần thứ hai vào cung (1)

- Sư phụ, mị nữ kia là người thế nào?

Ngô An Nhiên nhìn hắn hừ nhẹ:

- Tiểu tử nhà ngươi đừng lắm chuyện như vậy.

Sở Tranh nghe vậy bực bội nói:

- Vậy sư phụ nói cho đồ nhi biết người mượn mị nữ kia để làm gì? Không phải mang nàng về phủ đấy chứ? Nếu như thế Xuân Doanh tỷ không lột da người mới là lạ.

Ngô An Nhiên tức giận quát:

- Câm miệng, ngươi dám nói chuyện như vậy với sư phụ à?

Sở Tranh nói xong cũng biết mình không đúng, liền đổi giọng:

- Dạ, dạ, đồ nhi biết sai rồi. Sư phụ, vậy mượn mị nữ kia là để…

Sở Tranh vừa nói vừa chỉ lên phía trên, ý muốn nói ngoại trừ đưa nàng ta vào cung Ngô An Nhiên chắc cũng không có dụng ý khác.

Ngô An Nhiên nhìn hắn một cái nói:

- Tiểu tử ngươi coi như có chút hiểu biết, mị nữ này chính là người tu luyện Mị hoặc chúng sinh thần công, môn võ công tối cao của Thiên Mị môn, trong vạn người mới tìm được một người thích hợp để tu luyện, môn thần công này nghe nói là do Đắc Kỷ tiên tử, một trong ba tổ sư của Thánh môn khi xưa sáng chế ra.

Sở Tranh nghe xong suýt ngất:

- Ai cơ? Đắc Kỷ? Có phải là Đắc Kỷ ái phi của vua Trụ nhà Thương hay không? Đắc Kỷ không phải là hồ ly tinh sao?

Ngô An Nhiên cốc lên đầu hắn một cái nói:

- Nói năng lung tung bậy bạ, sao ngươi ăn nói bất kính với Đắc Kỷ tổ sư như thế? Cái gì mà hồ ly tinh? Chỉ biết nói hươu nói vượn!

Sở Tranh xoa xoa đầu nói:

- Sư phụ, tại sư phụ trước đây không nói cho đồ nhi biết nên đồ nhi mới nhỡ miệng, đồ nhi quả thật không biết lịch sử Thánh môn lại có nguồn gốc như vậy, thế còn hai vị tổ sư kia là ai ạ?

Ngô An Nhiên đáp:

- Là Thân Công Báo tổ sư và Tây Thiên đạo nhân tổ sư.

Sở Tranh nghe xong nhịn không được rên lên một tiếng, ngoại trừ Tây Thiên đạo nhân hắn chưa nghe nói đến, còn hai người kia xú danh thiên cổ, nếu đổi Tây Thiên đạo nhân thành Trụ vương thì đúng là một bộ ba gian ác nhất triều Thương.

Ngô An Nhiên không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

- Hồi đó ba vị tổ sư phò tá Trụ vương thảo phạt Tây Chu, nhưng trời không giúp Thánh môn chúng ta, bị Khương Tử Nha dẫn đầu bọn người chính đạo đánh bại, Đắc Kỷ tổ sư và Trụ vương tình thâm như bể, cả hai cùng tự thiêu bỏ mình, Thân Công Báo tổ sư và Tây Thiên đạo nhân tổ sư liều mạng chạy tới hoàng cung nhưng không kịp cứu họ, chỉ tìm được bản tâm pháp không đầy đủ của Mị hoặc chúng sinh, liền giao trả cho Thiên Mị môn do Đắc Kỷ tổ sư sáng lập ra.

Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, Thánh môn chúng ta vì phò tá Đại Thương triều liền bị biến thành Ma môn, qua nhiều thế hệ bị đám người được gọi là chính phái truy sát, việc xảy ra đã hơn nghìn năm, đám người chính đạo không còn bao nhiêu người biết đến đoạn điển cố này, nhưng người trong Thánh môn ta vĩnh viễn sẽ không quên.

Sở Tranh nghe xong cảm thấy váng đầu hoa mắt, điều này khác hoàn toàn so với lịch sử mà hắn biết, nhưng nghĩ lại cũng khó trách, sách sử từ trước đến nay đều do kẻ chiến thắng viết, lịch sử chân tướng thế nào cũng khó biết.

Ngô An Nhiên nói tiếp:

- Thiên Mị môn có được bản tâm pháp Mị hoặc chúng sinh liền chọn những đệ tử ưu tú nhất để tu luyện, nhưng có lẽ do bản tâm pháp không đầy đủ nên cả nghìn năm nay chưa có ai luyện đến đại thành, hơn nữa những mị nữ đến khoảng ba mươi tuổi đều bị dục hỏa công tâm mà chết.

Thiên Mị môn rơi vào đường cùng không còn cách nào khác đành phải dựa theo Thiên Mị công, một môn võ công kém hơn để tuyển chọn môn chủ, nhưng Thiên Mị môn các đời môn chủ vẫn nuôi hy vọng với tâm pháp Mị hoặc chúng sinh, vẫn tuyển chọn đệ tử ưu tú để tu luyện.

Môn tâm pháp Mị hoặc chúng sinh này mặc dù không đầy đủ nhưng uy lực cực lớn, có điều Thiên Mị môn không cho mị nữ xuất hiện tại giang hồ.

Lúc ta còn trẻ một lần đến Thiên Mị môn đã từng xảy ra xung đột với một mị nữ, đối đầu với Mị hoặc chúng sinh ta không có cách nào giữ vững được tinh thần, không còn lực để đánh trả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!