Chương 3: Điên đảo Càn Khôn

Ngô An Nhiên mặt đỏ bừng, hướng về phía Sở Danh Đường nói:

- Đại nhân yên tâm, bệnh tình của lệnh công tử cứ tính lên người của ta.

Sở Danh Dường uống nhiều rượu người cũng lâng lâng, uốn lưỡi mà nói:

- Tất cả toàn bộ xin nhờ hết cả vào tiên sinh.

Ông ta hoàn toàn không biết rằng, nếu như không phải Sở Tranh trời sinh dị bẩm thì sợ rằng lúc này Sở phủ đang chuẩn bị tang sự rồi.

***

Ngô An Nhiên vừa uống trà vừa nhìn Sở Tranh ở phía trước mặt, đúng là càng ngắm càng thấy vui mừng.

Sở Tranh bị ông ta nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mất tự nhiên cố nghiêng người né tránh ánh mắt kia.

Ngô An Nhiên liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên bờ vai nhỏ của Sở Tranh, vừa cười vừa nói:

- Ngũ công tử, có muốn theo bá bá học công phu hay không?

Sở Tranh nhìn ông ta, đột nhiên nói:

- Công phu ư?

Ngô An Nhiên sửng sốt, không phải tiểu tử này sau khi tỉnh lại chưa từng mở mồm nói cái gì a? Bất quá ông ta cũng không để ý lắm, nói chuyện như vậy mới dễ dàng cho cả hai bên rất nhiều.

- Công phu gì?

Sở Tranh lại hỏi.

- Công phu rất hay.

Ngô An Nhiên tự dưng lại khó trả lời câu hỏi của Sở Tranh, đành hàm hồ đáp:

- Khi luyện được tốt rồi có thể khi dễ người khác a.

Ông ta nói mà âm thầm cười khổ trong lòng, mình từ khi nào lại đối xử với người khác ôn nhu như thế chứ, tự nhiên còn xưng là Bá bá.

Thấy Sở Tranh vẫn mang bộ dạng mờ mịt không hiểu, Ngô An Nhiên đứng thẳng lên, vận kình khí trong cơ thể rồi nói:

- Xem cho kỹ!

Ngô An Nhiên đưa tay hướng về phía ấm trà trên bàn hư không đánh một trảo, bất ngờ một dòng nước trà tử trong ấm bắn thẳng ra, trà này là lấy từ Vân Sơn Lục Trà nổi danh nhất tại Bắc Triệu quốc pha ra, cho nên nước trà xanh thắm trong trẻo, tại không trung trông rất đẹp mắt.

Khi nước trà bắn nhanh đến trước ngực thì Ngô An Nhiên lưỡng chưởng hư không ôm một cái, dòng nước trà đột nhiên ngừng lại, tụ thành một quả cầu nước trôi nổi giữa không trung của hai bàn tay.

Chỉ trong chốc lát, Ngô An Nhiên chợt nâng tay trái lên, hai ngón tay phải chập vào nhau( ngón trỏ và ngón thứ 3), một luồng điện quang bắn thẳng vào quả cầu nước, quả cầu nước liền tản ra thành một dòng nước, theo ngón tay của Ngô An Nhiên mà cử động trên không trung, giống như một con rồng nước xanh thắm khi thì bay lơ lửng ở trên chín tầng trời, lúc thì quẩn quanh dưới biển sâu.

Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh một cái, chỉ thấy hắn há hốc miệng, đứng yên ở một bên ngây người nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.

Ngô An Nhiên trong lòng đầy đắc ý, bỗng nhiên nhướng mày, mặt từ trắng chuyển thành ửng hồng, hai ngón tay phải chỉ vào Sở Tranh, dòng nước màu xanh kia bắn thẳng vào người hắn, khi sắp đụng vào chóp mũi của Sở Tranh thì Bang một tiếng thật nhỏ, nhất thời hóa thành một mảng hơi nước.

Ngô An Nhiên mỉm cười chắp tay đứng thẳng, tiêu sái vô cùng. Kỳ thực ông ta có khổ mà không thể nói lên lời, vì muốn dụ tiểu tử này làm đồ đệ mà ông ta xuýt liều cả cái mạng của mình.

Khi dòng nước bắn về phía Sở Tranh thì ông ta đã không còn hoàn toàn khống chế được nó, cuối cùng nhanh trí vận công dùng Huyễn Thiên Chưởng đánh tan dòng nước, nhưng vì vận công quá mức mà khiến vết thương cũ tái phát.

May mà trong lúc này còn không có xảy ra cái gì xấu cả.

Ngô An Nhiên thận trọng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!