Chương 28: Có nhu có cương (2)

Nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm qua cùng Sở Tranh, Ngô An Nhiên thầm than: những ngày tốt đẹp đã chấm dứt. Khi ông ta đồng ý cùng Xuân Doanh tới kinh thành, cũng đã dự liệu được chuyện hôm qua. Sở Danh Đường ở Bình Nguyên quận có quyền hành to lớn, không người nào có thể hướng mũi nhọn vào.

Nhưng sau khi đến kinh thành, ông ta sẽ bị bó tay bó chân ngay, dù sao hoàng đế mới là chủ nhân của Đại Triệu. Nguy cơ của Sở gia ngày càng hiện rõ, mà Xuân Doanh thì dù thế nào cũng không chịu rời Sở gia, Ngô An Nhiên cũng không thể không để ý đến.

Nếu Sở Danh Đường đấu đá trong triều đình bị bất lợi, Sở gia tất sẽ bị liên lụy ngay, rồi tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội vân vân. Dù ông ta có thể dựa vào võ công để chạy trốn, nhưng muốn mang theo Xuân Doanh cùng hai đứa con mới sinh thì quả thực không thể.

Huống chi ở Sở phủ ăn không ngồi rồi nhiều năm như vậy, ông ta biết mình sẽ có lúc phải báo ân với Sở Danh Đường. Từ trước tới nay, Ngô An Nhiên tuy đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng chuyện vong ân phụ nghĩa thì chưa bao giờ.

Hơn nữa, ông ta và Xuân Doanh cũng không muốn để hai người con lại đi theo vết xe đổ của cha chúng. Người trong giang hồ luôn ở tình trạng đầu đao liếm máu, có sáng nay nhưng không biết có ngày mai nữa không.

Nếu ở lại Sở phủ, Ngô An Nhiên tin tưởng hai người con được mình dạy dỗ, lại có đại sư huynh Sở Tranh giúp đỡ, thì tương lai nhất định sẽ nên người, sẽ làm rạng rỡ tổ tông.

Vừa nghĩ tới Sở Tranh, Ngô An Nhiên không nhịn được, thở dài. Ông ta tung hoành giang hồ nữa đời người, không ngờ lại bị chính đồ đệ của mình nuốt sống. Hơn nữa thứ đồ đệ đó sau này chỉ sợ sẽ không còn được xem là đồ đệ nữa.

Đêm qua Sở Tranh nói chuyện rất có đạo lý, từng bước chắc chắn khiến ông ta phải ngả mũ cúi đầu, bỗng nhiên thành một tên lính hầu cho hắn.

Ngô An Nhiên cũng không phải hạng ngu dốt, trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nhưng lại chẳng có cách nào để kháng cự hết, đặc biệt là việc Sở Tranh đáp ứng sẽ gây dựng lại Huyết anh tông đã khiến tim ông ta đập thình thịch, cam tâm tình nguyện đáp ứng Sở Tranh.

Ngô An Nhiên bất đắc dĩ nghĩ thầm: vì hai người con, một người cha như ông ta không thể làm gì khác hơn là phải bán mạng cho Sở gia thôi.

Không lâu sau, Sở Tranh cũng đã rửa mặt xong và đi ra. Thấy Ngô An Nhiên đang đứng ở trong sân, hắn cũng không cảm thấy kinh dị, hình như đã đoán trước được việc này, chỉ nhàn nhạt nói:

- Làm phiền sư phụ đợi lâu, chúng ta đi thôi.

Nói xong liền đi ra ngoài.

Ngô An Nhiên không tự chủ được, theo sát phía sau Sở Tranh. Đi được vài bước, ông ta đột nhiên bừng tỉnh: sao mình lại có bộ dạng của người hầu như thế này? Còn Sở Tranh kia cũng đâu còn có dáng vẻ của đồ đệ nữa.

Ngô An Nhiên tuy tức giận trong lòng, nhưng chẳng hiểu sao ông ta lại có chút cố kỵ, lời nói lên tới miệng lại bị nuốt xuống. Nhìn bóng lưng Sở Tranh, Ngô An Nhiên đột nhiên phát hiện đồ đệ cũng đã cao lớn không ít, mà bước đi cũng vững vàng.

Ông ta chợt mơ hồ thấy hắn có mấy phần khí thế giống Sở Danh Đường.

Ngô An Nhiên vừa đi vừa nghĩ: cuối cùng là do mình già, hay là đồ đệ đã trưởng thành?

Sở Tranh cũng không cố ý thờ ơ với Ngô An Nhiên. Chỉ là hôm nay tâm tư hắn đều đặt hết vào những nhân vật đầu não của Ưng đường mà mình sắp gặp. Có thể thuận lợi nắm giữ Ưng đường hay không thì việc gặp mặt hôm nay của hắn là rất trọng yếu.

Hắn cũng không trông mong có thể lập tức thuần phục bọn họ, nhưng hắn cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt lúc ban đầu.

Hai người vừa ra khỏi Sở phủ thì gặp ngay một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn ngoài cửa. Thấy hai người đi ra, tên phu xe ở phía sau liền gõ nhẹ vào cửa xe, một lão già thân hình thon gầy bước xuống xe. Sở Tranh tiến lên hai bước nói:

- Tôn nhi tham kiến đường gia gia.

Ngô An Nhiên nghe Sở Tranh gọi lão già kia là đường gia gia thì không khỏi cả kinh. Chẳng lẽ người này chính là người cầm giữ triều chánh mấy chục năm qua, Sở lão tướng quốc?

Lão già kia hàn huyên cùng Sở Tranh vài câu rồi quay sang Ngô An Nhiên, ôm quyền cười nói:

- Lão hủ là Sở Thiên Thành, vị này chắc là sư phụ của Tranh nhi, Ngô tiên sinh rồi.

Ngô An Nhiên vừa nghe thấy người này không phải là Sở Thiên Phóng, bất giác thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên hành lễ :

- Vãn bối chính là Ngô An Nhiên, ra mắt Sở nhị tiên sinh.

Thấy hắn tự xưng là vãn bối, Sở Thiên Thành hơi sững sờ, ông ta suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nói:

- Sở gia chúng ta cùng Huyết ảnh tông có quan hệ sâu xa, Ngô tiên sinh không cần phải khách khí. Huyết ảnh tông bị võ lâm Nam Tề tiêu diệt, Sở gia chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn, sau này nếu có cái gì cần Ưng đường tương trợ, cứ nói một tiếng với Tranh nhi là được.

Rồi ông hướng Sở Tranh nói tiếp:

- Tranh nhi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên xe đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!