Chương 27: Có nhu có cương (1)

Liễu Khinh Như cảm thấy khó xử vô cùng, vội vàng chuyển đề tài, chỉ vào những quyển sách trên bàn hỏi:

- Công tử, những thứ này là sách gì mà chàng đọc lâu vậy?

Sở Tranh cũng phối hợp, đáp lời:

- Đây là một số tài liệu về Ưng đường của Sở gia, lúc gần đi mẹ phân phó ta và nàng phải xem kỹ chúng một lượt, nhưng hồi chiều ta mải mê đọc, nên đã quên gọi nàng.

Miệng thì nói như vậy, nhưng hắn thầm nghĩ: mẹ đi rồi, nàng cũng không biết trốn ở đâu, ta làm thế nào tìm nàng được chứ?

Liễu Khinh Như tay trái với lấy một quyển sách thô thô, nhìn mấy tờ, vẻ mặt càng lúc càng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Sở Tranh nói:

- Phu nhân thật sự cho phép thiếp thân đọc mấy thứ này sao?

Sở Tranh gật đầu đáp:

- Phụ thân quyết định đem Ưng đường giao cho ta trông coi, mẹ cũng cảm thấy yên tâm với nàng, cho nên để nàng ở bên trợ giúp ta.

Liễu Khinh Như nhớ tới lời Sở phu nhân hôm nay, không khỏi lầm bầm một câu: Đúng thế thật.

Nàng lại nghĩ một lúc rồi nói:

- Những thứ trọng yếu như thế nằm trong này, sao chàng cứ mở toang cửa thư phòng như thế? Nhỡ…

Sở Tranh cười nói:

- Hai nha đầu đó cũng không phải người ngoài, chúng ta cũng không cần dấu bọn chúng, sau này còn phải nhờ nàng từ từ dạy dỗ bọn chúng nữa.

Huống chi...

Sở Tranh đứng lên, vận kình đẩy giá sách ở phía sau sang một bên, đưa tay vỗ vào một nơi nào đó trên tường, có tiếng cơ quan vang lên rồi một gian mật thất xuất hiện.

Sở Tranh cười nói:

- Sau này ta sẽ xử lý những chuyện quan trọng ở chỗ này.

Liễu Khinh Như nhìn vào trong mật thất, cảm thấy khá rộng rãi. Chẳng qua chỗ này hình như đã lâu không ai sử dụng, bên trong lộn xộn vô cùng, mùi nấm mốc và mùi ẩm thấp xộc vào mũi. Nàng không khỏi cau mày nói:

- Sao lại bẩn như vậy?

Mai thiếp sẽ dẫn Tử Quyên và Thúy Linh vào đây quét dọn.

Sở Tranh đóng cửa mật thất lại, Liễu Khinh Như nghĩ một lúc, nói:

- Công tử, thiếp thân là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể viết chữ vẽ tranh, sợ rằng không thể giúp chàng việc gì lớn cả.

Sở Tranh nói:

- Khinh Như nàng không cần lo ngại, chỉ cần nàng giúp ta thu xếp lại đống sách này cho tốt là ta đã vô cùng cảm kích, huống chi đây chỉ là một việc nhỏ, sau này nàng sẽ bận hơn nữa cơ.

- Còn như mấy việc lặt vặt động tay động chân thì…

Sở Tranh đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác, nói với Thúy Linh:

- Ngươi đi mời Ngô tiên sinh tới đây, nói rằng đồ đệ của ông ta có chuyện hết sức khẩn cấp cần thương lượng, nhớ kỹ, phải nói lời này trước mặt Xuân Doanh tỷ.

Không lâu sau Ngô An Nhiên đi tới với vẻ mặt không bằng lòng, chắc chắn do bị Xuân Doanh bức bách mà đến.

Vừa vào tới cửa, Ngô An Nhiên lập tức lạnh lùng nhìn Sở Tranh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!