- Phu nhân đối với nô tỳ ưu ái như thế, nô tỳ đương nhiên... vâng theo.
Sở Tranh lúc này mới tỉnh táo lại, thấy hai nữ nhân trước mặt tự biên tự diễn rồi quyết định, hoàn toàn không coi đương sự là hắn vào đâu, hớt hải la lên:
- Mẹ, con mới bây nhiêu tuổi, mẹ chưa chi đã giúp con tìm thiếp?
Sở phu nhân trừng mắt rồi liếc xéo hắn một cái:
- Con còn nhỏ sao, đã mười bốn tuổi rồi, hai năm nữa là thành niên, đây không phải cưới vợ chính thất, con nhà người khác lớn giống con ai mà không có thị thiếp, người biết chữ thông đạt lễ nghĩa như Khinh Như, lại là một cô nương thiện lương, vừa khôn khéo lại giỏi giang như vậy đào đâu ra, con còn kén này kén nọ nữa à?
Nói rồi Sở phu nhân quay sang Liễu Khinh Như nói:
- Không cần để ý đến hắn, có ta cùng lão gia ở đây, hắn còn có thể phản đối hay sao?
Tử Quyên, Thúy Linh thấy tình hình chuyển tiếp đột ngột, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhìn nhìn Sở Tranh, lại quay qua nhìn Liễu Khinh Như, rồi thầm cười trộm với nhau.
Sở phu nhân nhìn thấy vậy cũng cười nói:
- Khinh Như, ngươi cùng hai nha đầu này đi ra trước đi, ta muốn nói chút chuyện với Tranh nhi. Đúng rồi, Khinh Như dù chưa nhập môn, nhưng thân phận đã khác xưa rất nhiều, Tử Quyên, Thúy Linh, hai ngươi về sau gọi Khinh Như là tiểu thư đi.
Tử Quyên, Thúy Linh vui vẻ đáp:
- Dạ, phu nhân.
Bên này Liễu Khinh Như thi lễ với Sở phu nhân, rồi liếc nhìn Sở Tranh, mặt đỏ bừng lên, sau đó dẫn hai nha đầu đi ra ngoài.
Sở phu nhân cười nói:
- Nha đầu này chưa quá môn da mặt thiệt mỏng.
Sở Tranh trợn trắng mắt nhìn mẫu thân, hầm hừ nhưng không nói lời nào.
Sở phu nhân nhìn hắn nói:
- Tranh nhi, con mới vừa rồi kìm nén cơn giận giỏi hen, đợi đến khi mẹ chuẩn bị đuổi mấy cô nàng ra khỏi cửa con mới lên tiếng ngăn cản là sao?
Sở Tranh cả kinh, nói:
- Mẹ, mẹ mới vừa rồi...
Sở phu nhân than thở:
- Tranh nhi, những năm gần đây con say mê luyện tập võ nghệ, không để ý đến chuyện bên ngoài, luyện võ không phải không tốt, ít ra so với hai ca ca con còn có võ nghệ phòng thân, cho nên mẹ trước kia cũng không quản, nhưng có một số chuyện không thể dùng võ công để giải quyết, hiện tại con đã trưởng thành, nên gánh vác giúp đỡ cho cha con.
Sở Tranh gật đầu nói:
- Mẹ nói rất đúng, con đã có ý này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Sở phu nhân nói:
- Con có lòng như vậy là tốt rồi, trước mắt có một việc trọng yếu, cha con quyết định giao cho con thử rồi tự mình đánh giá, nhưng mẹ cũng không yên tâm cho lắm.
Sở Tranh thắc mắc hỏi lại:
- Là chuyện quan trọng gì vậy? Nếu mẹ lo lắng thì ở bên giúp đỡ con là ổn rồi.
Sở phu nhân cười khổ nói:
- Nếu mẹ có thể nhúng tay vào thì còn giao cho con làm gì? Con dù sao vẫn còn nhỏ, mẹ không biết cha con suy nghĩ gì cũng không biết nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!