- Khinh Như tỷ, thế này là sao?
Liễu Khinh Như nghiêm nghị nói:
- Thường ngày nô tỳ quản giáo Thúy Linh không nghiêm, nha đầu này trước mặt thiếu gia chẳng phân biệt chủ tớ tôn ti, hôm qua còn bất kính với thiếu gia, nếu không giáo huấn, sợ rằng sẽ bị ngoại nhân chê cười.
Sở Tranh vừa nghe xong nhịn không được nhìn Tử Quyên một cái, Thúy Linh mặc dù quỳ trên mặt đất, nhưng thấy được rõ ràng, vội nói:
- Chuyện này không liên quan đến Tử Quyên, là tiểu tỳ nói với Khinh Như tỷ.
Liễu Khinh Như trách mắng:
- Thiếu gia cũng không hỏi muội, muội mở miệng nói lung tung làm gì, còn không mau xin lỗi thiếu gia?
Thúy Linh quay sang Sở Tranh dập đầu, nói:
- Thiếu gia, tiểu tỳ có nhiều bất kính với thiếu gia, thỉnh thiếu gia thứ tội. Hơn nữa thiếu gia hôm nay vì bảo vệ tôn nghiêm của Khinh Như tỷ nên ra tay đánh Đồ Trướng Phòng kia, tiểu tỳ thập phần cảm kích, vô luận thiếu gia xử phạt tiểu tỳ thế nào, tiểu tỳ đều không một câu oán hận.
Liễu Khinh Như nghe xong tức giận đến run cả người, mắng to tiếng:
- Thúy Linh, muội nói bậy bạ gì đó, tỷ đã nói với hai muội bao nhiêu lần, tỷ muội ba người chúng ta nếu vào Sở phủ, đều là tỳ nữ trong viện của thiếu gia, mọi việc cần lấy thiếu gia làm trọng, tại sao đến hôm nay muội vẫn còn không rõ ràng?
Nói xong, nàng vung tay muốn đánh.
Sở Tranh tiến lên ngăn cản Liễu Khinh Như, nói:
- Khinh Như tỷ, tỷ định làm gì? Thúy Linh là người trọng tình trọng nghĩa, tỷ có ân trọng như núi đối với Tử Quyên và Thúy Linh. Trước kia tuy tỷ từ tiểu thư nhà quan gia lưu lạc đến thanh lâu, nhưng vẫn không muốn vứt bỏ các nàng, ân tình như vậy có thể đơn giản muốn quên là quên sao?
Hành động của Thúy Linh hôm nay cũng hơi quá phận, nhưng nhìn sơ qua hoàn cảnh thì đó cũng là phản ứng bình thường của con người mà thôi.
Liễu Khinh Như nhìn Tử Quyên, thấy nàng ta cúi đầu không nói, không khỏi trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi nói với Sở Tranh:
- Những chuyện thiếu gia nói đều đã là chuyện quá khứ, nếu thiếu gia thu tỷ muội ba người chúng ta làm nô tỳ, lại đối đãi tỷ muội chúng ta tốt như vậy, thì việc Thúy Linh hôm nay gây nên thật sự hơi quá trớn.
Sở Tranh cười nói:
- Không hề gì, ta cũng không phải là người chấp nhặt.
Lại nói với Thúy Linh đang quỳ nói:
- Ngươi cũng đã xin lỗi rồi, mau đứng dậy đi.
Thúy Linh nghe vậy, len lén nhìn Liễu Khinh Như một cái, không dám đứng dậy.
Sở Tranh giả vờ cả giận nói:
- Vừa mới nói lấy thiếu gia làm trọng, thiếu gia đã lên tiếng, ngươi còn nhìn Khinh Như tỷ làm gì?
Thúy Linh cười hì hì đứng lên, nói:
- Thiếu gia còn nói mình không thô bạo, hôm nay ra tay đánh Đồ Trướng Phòng, bộ dáng như hung thần ác sát, muốn hù chết Tử Quyên mà.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Xem ra Khinh Như tỷ nói không sai chút nào, ngươi xác thực là không biết lớn nhỏ, nên giáo huấn cho thật kỹ mới được.
Liễu Khinh Như tức giận nói:
- Lúc nãy nô tỳ muốn dạy dỗ con bé, thiếu gia lại nhân từ nương tay buông tha, giờ lại đòi giáo huấn, vậy mời thiếu gia ra tay đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!