- Thiếp đang lo mượn cớ đi gặp Sở bá phụ, xem ra Tranh nhi đã cho vi nương một cơ hội rồi. Phu quân, chàng ra ngoài đi dạo đi, thiếp thay Tranh nhi đến chỗ Sở lão bá bồi tội.
Sở Danh Đường ngẩn ra:
- Vi phu không cần đi sao?
Sở phu nhân cười nói:
- Ông ấy chung quy là trưởng bối của phu quân, cho nên chàng ở trước mặt ông ta lúc nào củng thua thiệt một chút. Thiếp thân chỉ là một người phụ nữ bình thường, để thiếp nói chuyện với Sở bá phụ cho rõ ràng mọi việc, cho dù nói sai điều gì thì ông ta cũng không đến mức trách tội lên người phu quân.
Sở phu nhân đứng ở trước cửa viện vào khu nhà của Sở Thiên Phóng, chờ hạ nhân đi vào bẩm báo trước đã rất lâu rồi. Nhưng bà ta lại chẳng mất kiên nhẫn, bình tĩnh đứng đợi, thỉnh thoảng lại cười mỉm một cách khó hiểu.
Lão gia nhân kia cuối cùng cũng đi ra, cúi người hành lễ nói:
- Phu nhân, lão thái gia thỉnh người vào.
Lão gia nhân này theo Sở Thiên Phóng đã rất nhiều năm rồi, chuyện to nhỏ trong và ngoài Sở phủ hầu như đều nằm trong tay của ông ta, biết trước vị phụ nhân trước mặt này là một nhân vật rất lợi hại, nên chào hỏi rất đủ lễ nghĩa, ân cần dẫn đường.
Sở Thiên Phóng đứng ở ngoài phòng khách, ha hả cười nói:
- Tú Hà chất nữ thực ít đến làm khách trong nhà của ta, ngày hôm nay sao lại rãnh rỗi đến chỗ ở của lão già này vậy?
Sở phu nhân khẽ cười nói:
- Tiểu nhi Sở Tranh còn nhỏ, chưa biết cân nhắc đúng sai, rước lấy chuyện lớn như vậy, cháu đây làm mẹ không thể làm gì khác hơn là hướng Sở bá phụ chịu tội thay cho con.
Sở Thiên Phóng khoát tay chặn lại:
- Chỉ là việc nhỏ, đâu cần chất nữ phải tự mình đến đây chứ? Có trách thì trách lão phu gia giáo không nghiêm, những hạ nhân này ngay cả tôn ti trên dưới cũng không phân biệt được, thật sự là nên đánh.
Hai người vào phòng, Sở phu nhân khiêm tốn ngồi xuống nói:
- Nghe nói vị quản sự kia đã đi theo bá phụ hơn mười năm, rất trung thành và tận tâm với Sở phủ. Tiểu nhi vô cớ tìm tới cửa gây rối, đã không biết nể mặt lại còn động thủ đánh người.
Ây, không biết vị kia thương thế thế nào, lần này trong đám gia nhân theo phu quân của cháu đến kinh cũng có mấy người y thuật cao minh, có cần triệu họ đến đây khám và chữa bệnh qua hay không?
Sở Thiên Phóng vuốt râu cười nói:
- Hảo ý của Tú Hà chất nữ lão phu xin tâm lĩnh, bất quá hỗn trướng kia bị trừng phạt đúng tội, cứ để hắn tự sinh tự diệt đi thôi.
Hai người hàn huyên gần nửa canh giờ, mặc cho ngữ khí của Sở phu nhân sắc bén tới đâu, Sở Thiên Phóng lúc nào cũng cười mỉm ứng đối, trầm ổn như núi.
Sở phu nhân không khỏi có chút bực mình, thầm khen độ hàm dưỡng của lão gia hỏa này đã tới mức lô hỏa thuần thanh, xem ra mình nên nói trước về ý đồ thực sự của mình khi đến đây.
- Bá phụ, Danh Đường, phu quân của chất nữ về kinh nhậm chức đã nhiều ngày, quan hệ giữa Hoàng thượng và Sở gia tuy có chút hòa hoãn, nhưng Danh Đường và chất nữ đều cho rằng, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.
Hoàng thượng đối với Sở gia lúc này chính là sợ ném chuột vỡ bình, vả lại cũng không có chắc chắn sẽ thắng, huống hồ Hoàng thượng tuổi già thể nhược, thái tử lại đã thành niên, chẳng mấy lâu nữa sẽ dần dần giải quyết công việc triều chính.
Thái tử lòng dạ hẹp hòi, có oán tất báo, oán hận đối với Sở gia tồn tại đã lâu trong thâm tâm, thù hằn Lâm muội. Thiết nghĩ, nếu hoàng thượng băng hà, sau khi kế vị, thái tử khẳng định sẽ hạ độc thủ đối với Lâm muội.
Danh Đường cùng Lâm muội huynh muội tình thâm, tất nhiên sẽ trợ giúp người nhà, cho nên tất sẽ phải phản bội lại hoàng thất. Sở gia ngày sau đi con đường nào, vẫn mong Sở bá phụ chỉ điểm.
Sở Thiên Phóng uống một ngụm trà, nhàn đáp lời:
- Chẳng hay chất nữ thốt ra lời ấy, là Vương gia trưởng nữ hay chính là thân phận tức phụ của Sở gia nói? Nếu Sở gia gặp nạn, ngươi sẽ đi con đường nào?
Sở phu nhân không ngờ chuyện mình cần hỏi lại bị lái sang chuyện khác, lão già Sở Thiên Phóng này thực biết cách chèn ép người khác. Bà ta suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói:
- Thân phận Vương gia trưởng nữ kia đối với chất nữ mà nói đã là dĩ vãng, bây giờ chất nữ chỉ lấy mấy đứa con và phu quân làm trọng. Nếu Sở gia gặp nạn, chất nữ sẽ không tham sống sợ chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!