- Các ngươi chờ ở cửa, một mình ta đi vào trong đó hay hơn.
Đã không mặc quan phục, Sở Danh Đường cũng lười nói hai chữ bản quan.
Hai ngươi kia hơi do dự:
- Đại nhân, hay là để thuộc hạ đi vào cùng, nếu không phu nhân sẽ trách tội thuộc hạ mất.
Sở Danh Đường cười nói:
- Các ngươi yên tâm đi, nếu một Thái úy như ta xảy ra chuyện gì đó không hay tại phủ của Quách đại nhân thì cái chức Binh bộ thượng thư của hắn cũng nên bỏ đi là vừa.
Nói xong, Sở Danh Đường bước thẳng về phía cửa chính của Quách phủ, hai người kia đưa mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đứng ở đó chờ.
Sở Danh Đường gõ vào cửa vài cái, một lúc lâu sau cửa hé mở, một gã gác cổng ló đầu qua khe cửa, thấy Sở Danh Đường mặc quần áo thường nhân, lại nhìn lạ mặt, nhất thời tức giận quát:
- Đập cái gì mà đập, không biết đây là phủ đệ của Binh bộ Quách đại nhân hả?
Sở Danh Đường vẫn điềm nhiên nói:
- Phiền thông báo cho Quách đại nhân biết, có cố nhân Sở Danh Đường tới chơi.
Hai mắt của gã gác cổng trợn lên, quát:
- Đại nhân của chúng ta là người mà đám thường dân bách tính như ngươi thích gặp là gặp được sao hả?
Sở Danh Đường không khỏi cười mỉm, không ngờ một người hiền hậu như Quách Hoài lại có một tên gác cổng hách dịch như vậy, may mà ông đã chuẩn bị sẵn danh thiếp, liền lấy ra đưa cho gã gác cổng, nói:
- Cứ đưa cái này cho đại nhân của nhà ngươi, hắn chắc chắn sẽ gặp ta.
Gã gác cổng cầm lấy danh thiếp, bán tín bán nghi nhìn Sở Danh Đường, gãi gãi đầu:
- Sở Danh Đường ư? Cái tên này nghe quen quen.
Hắn vừa lẩm bẩm trong miệng vừa xoay người đi vào.
Đột nhiên thân thể của gã gác cổng chấn động kịch liệt, kinh hãi quay đầu lại liếc nhìn Sở Danh Đường một cái rồi vội vàng bỏ chạy.
Sở Danh Dường nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Chỉ chốc lát sau, gã gác cổng kia đi theo sau một người có dáng vẻ quản gia bước nhanh về phía cửa phủ.
- Chẳng biết Thái úy đại nhân giá lâm, không tiếp đón từ xa được, mong Thái úy đại nhân thứ tội.
Sở Danh Đường nhìn vị quản gia kia, cảm thấy có chút quen mắt, thuận miệng hỏi:
- Ngươi chính là Quách Nghĩa phải không?
Người nọ sửng sốt, ngây người trong giây lát rồi nói:
- Không ngờ Thái úy đại nhân còn nhớ tới tiểu nhân.
Quách Nghĩa chính là một cô nhi mà Quách Hoài khi mới tới Bắc Cương thu nạp làm hạ nhân, vào dịp đại hôn của Sở Danh Đường, người duy nhất theo Quách Hoài về dự chính là hắn, lúc đó Quách Nghĩa chỉ có khoảng mười ba, mười bốn tuổi, không ngờ thời gian trôi qua mau, thoáng cái hắn đã gần ba mươi tuổi.
- Đại nhân nhà các ngươi đâu?
- Đại nhân đang đợi tại phòng khách, mời Thái úy đại nhân theo tiểu nhân.
Quách Hoài đã sớm đứng ở ngoài cửa phòng khách chờ Sở Danh Đường đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!