Chương 21: Thái tử Đại Triệu

- Tranh nhi, thời gian vừa qua con không ở trong phủ, cô cô nhiều lần phái người đến hỏi thăm con, còn muốn ta lần này đưa con vào cung thăm nữa.

Sở Tranh nghe vậy không khỏi nhớ lại năm xưa khi ở Sở phủ ở Bình Nguyên thành có gặp qua vị phụ nhân quý phái kia, lúc đó hắn còn chút kỳ quái vì sao vị phụ nhân đó nhìn hắn mà khóc, bèn nói rằng:

- Dạ vâng, hài nhi cũng chưa vào hoàng cung lần nào, nhân dịp mở mang kiến thức một chút.

Sở phu nhân xoa đầu hắn nói:

- Lần này tiến cung gặp cô cô con, là muốn con thân cận cô cô một chút, những năm gần đây cô cô vẫn cho người thường xuyên hỏi thăm tình hình của con, chậc, năm xưa nếu cô cô con có thể sinh hạ được hài nhi thì bây giờ có lẽ cũng ngang tuổi con rồi.

Sở Tranh có chút không hiểu liền hỏi:

- Vì sao cô cô không thể sinh hài nhi?

Sở phu nhân thở dài đáp:

- Chỉ vì cô cô con mệnh khổ.

Sau đó Sở phu nhân liền đem chuyện Sở Lâm năm xưa kể cho Sở Tranh nghe. Sở Tranh nghe xong đối với cô cô ở trong thâm cung càng thêm thương cảm, từ xưa đến nay trong hoàng cung đại nội chuyện như vậy thì nhiều vô kể, nhưng rơi vào đúng thân nhân của mình Sở Tranh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Sở phu nhân lại nói:

- Vài năm gần đây cuộc sống của cô cô con thật không dễ dàng, năm xưa mặc dù cô cô con không sinh được hài tử, nhưng hoàng thượng vẫn sủng ái.

Nhưng từ khi nghe tin phụ thân con quay về Sở thị, hoàng thượng đối với cô cô con càng ngày càng nghi ngờ, cô cô con mặc dù phía sau có Sở, Vương hai nhà chống lưng, trong cung không có mấy người dám đắc tội, nhưng chỉ sợ cô cô con càng phải chịu cảnh tịch mịch cô đơn.

Sở Tranh bèn hỏi:

- Nếu hoàng thượng đối với cô cô như vậy, cô cô sao không về phủ ở vài ngày?

Sở phu nhân đáp:

- Con cho rằng hoàng cung có thể không có quy củ bừa bãi như thế à, chuyện phi tần trong cung xuất cung bị quản rất chặt, lần trước cô cô con đến phủ đợi suốt nửa ngày, mà cũng chẳng thấy con được một chút.

Sở Tranh nhình quanh thấy mấy nha hoàn đều ở cách khá xa, bèn nhỏ giọng nói:

- Con nghe nói hoàng thượng thân thể không được khỏe, có lẽ không được vài năm nữa. Nếu hoàng thượng băng hà thì cô cô làm sao bây giờ?

Sở phu nhân giật mình kinh hãi thốt:

- Con thật to gan, những lời này là ai nói với con, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy?

Sở Tranh cười nói:

- Mẫu thân có muốn trách mắng người này cũng không được, là ông ngoại nói cho con biết. Ông ngoại đối với hoàng thượng cũng không thực hài lòng, ngày đó ông ngoại cùng hài nhi uống rượu thuận miệng nói ra.

Sở phu nhân nghe vậy liền bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:

- Từ thời Hán Thái tông tới nay, hoàng gia không có tiền lệ phi tần tuẫn táng theo tiên vương, nhưng nếu hoàng thượng thật sự quy tiên, phụ thân con chắc chắn sẽ tìm cách cứu cô cô con ra khỏi cung.

Vì thái tử là con Lưu hoàng hậu, từ nhỏ đã mang lòng oán hận cô cô con, nếu cô cô con ở lại trong cung, khẳng định là lành ít dữ nhiều.

Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Dù sao hài nhi cũng đã trở về, mẫu thân, ngày mai con cùng người đi thăm cô cô.

Sở phu nhân gật đầu nói:

- Cũng tốt, hiếm người có tâm như con, cô cô con nếu biết được sẽ cảm động lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!