Vương Minh Thái ngăn hắn lại. Ông ta hiểu rõ tính tình con ngựa này, thầm nghĩ nếu không thể thuần phục được nó chẳng may nó nổi chứng lên thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hại, vì thế một mặt lệnh cho Âu Dương Chi Mẫn dẫn Hỏa Vân câu vào trường luyện ngựa, một mặt lệnh cho một nghìn quân sỹ Bắc cương trong tay cầm sẵn thòng lọng thừng đứng ở bốn phía xung quanh phòng bị.
Một nghìn quân sỹ Bắc cương trong lòng hưng phấn khi thấy lại có người muốn thuần phục Hỏa Vân câu, các tướng lĩnh cao cấp ở Bắc cương đều đã thử qua, có điều tất cả đều bị nó hất ngã xuống đất, mặt xám mày tro.
Nhưng khi đám quân sỹ thấy Sở Tranh tiến vào trường luyện ngựa thì cực kỳ thất vọng, nghĩ thầm trong bụng một tiểu hài tử mà cũng đòi thuần phục Hỏa Vân thần câu sao?
Lúc này Âu Dương Chi Mẫn đã dẫn ngựa vào trường luyện rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Hỏa Vân câu cũng rất quen thuộc với trường luyện ngựa này, thấy mình bị dẫn vào thì biết lại có người muốn thử, nó nheo nheo mắt nhìn Sở Tranh, không khỏi kinh ngạc, người gì sao bé tẹo.
Sở Tranh hít mạnh một hơi, đẩy chân khí trong cơ thể lưu chuyển vài vòng, sau đó chầm chậm bước về phía Hỏa Vân câu.
Sau lần trước thuần phục con ngựa của Sở Lạc Thủy, hắn đã có chút kinh nghiệm, ngựa tốt gì gì đó cũng là con vật đê tiện, nếu không nếm chút đau khổ thì đừng mong nó thuần phục, hơn nữa ông ngoại và mẹ đang ở bên ngoài xem, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian như lần trước.
Hỏa Vân câu nhìn tiểu hài tử trước mặt lòng sinh cảnh giác, cảm thấy đối phương cũng không phải hạng dễ trêu vào, vì thế nó thu lại vẻ coi thường, nhìn chằm chằm vào Sở Tranh ngầm đề phòng cẩn thận.
Sở Tranh tập trung chú ý nhìn từng cử động của Hỏa Vân câu, nhưng chân không ngừng di chuyển. Lúc này Hỏa Vân câu thấy Sở Tranh đã đến đúng tầm, tụ khí hí lên một tiếng dài, cả người đứng thẳng trên hai chân sau thành hình chữ nhân (), hai chân trước hung hăng dựng lên nhằm Sở Tranh mà giẫm xuống.
Bên ngoài Sở phu nhân thấy vậy hét lên một tiếng kinh hãi, hai tay che mặt lại không dám nhìn.
Sở Tranh chờ cho hai chân trước Hỏa Vân câu đến sát người thì vặn sườn bước sang một bước, tay phải nhanh như chớp toàn lực tung một quyền vào dưới gần gáy trái của con ngựa, Hỏa Vân câu tuy đứng trên bốn vó, nhưng trúng chưởng này lảo đảo suýt ngã xuống.
Quân sỹ Bắc cương bốn phía nhìn thấy một quyền đầy uy lực của Sở Tranh, tức thì ủng hộ hô vang như sấm dậy.
Bên ngoài Vương lão Hầu gia thấy vậy vỗ đùi không vui nói:
- Hồ đồ, thuần phục ngựa sao lại làm như vậy, chẳng lẽ nó lại không biết đấy là tuyệt thế thần mã sao?
Vương Minh Thái ở bên cạnh nghe vậy cười nói:
- Bá phụ, con ngựa này vô cùng kiêu ngạo bướng bỉnh, cho nó nếm chút đau khổ như vậy cũng không phải không tốt.
Vương Minh Thái lúc ở Bắc cương cũng đã thuần phục qua Hỏa Vân câu, nhưng cũng bị nó quăng xuống đất vài lần, hôm nay thấy cảnh nó bị khốn đốn không khỏi có chút khoái chí.
Vương lão Hầu gia tức giận thở phì phò nói không ra tiếng, con Hỏa Vân câu trước mắt so với Hỏa Vân câu ngày trước ông từng cưỡi trông cũng giống nhau, thấy nó bị Sở Tranh ngược đãi như vậy trong lòng cảm thấy đau xót.
Hỏa Vân câu bị Sở Tranh đánh cho một quyền đau tận xương cốt, cái cổ lúc này cứng ngắc không thể quay tới quay lui, trong cơn giận giữ liền tung hai chân sau đá hậu về phía Sở Tranh, nhưng rõ ràng tốc độ không còn nhanh như trước, Sở Tranh dễ dàng tránh được, sau đó hắn lại tung một quyền đấm vào mông của con ngựa.
Hỏa Vân câu đau quá hí lên một tiếng dài, cuối cùng chịu hết thấu trở nên phát điên phát cuồng, cắn, húc, đá, đạp tấn công Sở Tranh liên tục. Sở Tranh thi triển Thiên La bộ của Ma môn chạy vòng quanh Hỏa Vân câu, thi thoảng lại đánh ra một quyền, nhưng cũng không tung hết lực như lúc đầu.
Vương lão Hầu gia chỉ biết thở dài, quay đầu không nỡ nhìn cảnh này, nhưng Sở phu nhân bên cạnh thì lại vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ tay cổ vũ cho Sở Tranh.
Còn tên tiểu tử chăm sóc ngựa Âu Dương Chi Mẫn chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, không ngờ thiếu gia thoạt nhìn thì nho nhã nhưng khi ra tay lại bạo lực như vậy, hôm nay Hỏa Vân câu chắc chạy trời không khỏi nắng phải chịu hành hạ.
Quả đúng như Âu Dương Chi Mẫn nghĩ, chưa tới nửa canh giờ, Hỏa Vân câu trong trường luyện đã lảo đảo muốn ngã, trông thấy Sở Tranh lần nữa xông đến thì vội chạy dựa vào hàng rào bằng gỗ bên sân thở dốc.
Mấy chục binh sĩ đứng cạnh hàng rào thấy vậy bật cười vang, dùng thòng lọng thừng giữ Hỏa Vân câu lại, Sở Tranh lúc này đi tới, xoay người nhảy lên ngựa, Sở Tranh tuy nhẹ nhưng do Hỏa Vân câu lúc này đã mệt đứt hơi, chân trước mềm nhũn, thiếu chút nữa là qụy xuống.
Sở Tranh quay sang ra hiệu cho đám binh sĩ bỏ thòng lọng ra, hai chân kẹp vào bụng Hỏa Vân câu, muốn cho nó chạy một vòng quanh trường, nhưng Hỏa Vân câu lúc này quả thật sức cùng lực kiệt nên đứng yên không nhúc nhích.
Sở Tranh vẫn không bỏ qua, vận kình vỗ lên mông ngựa một phát, Hỏa Vân câu đau quá mới miễn cưỡng nhảy lên vài cái rồi ngừng lại. Sở Tranh thấy nó đúng là chẳng còn tí sức nào, đành nhảy xuống đi ra ngoài.
Hỏa Vân câu nhìn theo bóng lưng của Sở Tranh, lại nghĩ đến tương lai mù mịt sau này, không khỏi ủ rũ đau buồn.
Sở Tranh đi tới trước mặt Vương lão Hầu gia, cười hì hì rồi thi lễ, chỉ thấy ông ngoại sắc mặt không vui, nhưng cũng không biết vì sao nên hỏi:
- Ngoại, ngoại làm sao vậy?
Sở phu nhân ở bên cạnh cười nói:
- Ông ngoại con là người yêu ngựa, thấy con đối xử với Hỏa Vân câu như thế trong lòng đương nhiên không vui. Nhưng mà cha, Tranh nhi dù sao cũng đã thuần phục được con Hỏa Vân câu, người không được nuốt lời đâu đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!