Sở phủ từ trên xuống dưới trong lòng dường như đã được dỡ xuống một tảng đá lớn. Sở lão phu nhân mừng rỡ cười toe toét, Sở phu nhân thì tự mình xuống bếp làm các món ăn mà Sở Tranh thích ăn nhất, mặt Sở Danh Đường cũng không còn âm trầm lo lắng như trước mà còn lộ ra vài phần tiếu ý.
Nào ngờ sự tình cũng không như mọi người tưởng tượng như vậy.
Sớm cảm nhận được việc này có chút dị thường chính là Sở phu nhân. Sở Tranh trước khi bị thương thì rất hoạt bát, luôn luôn bắt Sở phu nhân ôm bế, buổi tối phải ngủ cùng hắn mới chịu.
Mà lần này Sở Tranh tỉnh lại thì ai cũng không để ý tới, luôn luôn đờ người ra, buổi tối Sở Phu Nhân muốn bế hắn đi ngủ, Sở Tranh cực lực chống cự, liên tục tránh né, giãy dụa lui vào một góc giường, chằm chằm nhìn bà ta.
Thử lại một vài lần, Sở phu nhân cuối cùng không có biện pháp gì hơn là ngồi nghỉ tại trên giường, phía bên kia Sở Tranh tựa hồ lăn qua lăn lại cũng mệt mỏi, không lâu sau liền mơ màng ngủ.
Sở phu nhân giúp hắn đậy cái chăn lên người rồi nhẹ nhàng nằm xuống một bên. Hai ngày vừa rồi quan tâm Sở Tranh, Sở phu nhân cũng mệt mỏi quá độ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sở phu nhân dù sao lòng còn chứa đầy lo lắng, không bao lâu sau liền tỉnh lại, thấy Sở Tranh đã đá chăn ra quá nửa, thầm mắng mình quá ham ngủ, vì vậy ngồi dậy đắp chăn lại cho Sở Tranh.
Sở Tranh chợt trở mình một cái, trong miệng lầm bầm cái gì đó vô nghĩa.
Sở phu nhân đầy yêu thường nhìn Sở Tranh, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào ót hắn, đây là phương pháp dân gian của người dân Bình Nguyên quận, theo người ta nói có thể giúp cho tiểu hài tử tránh được khi ngủ nói mê sảng.
Thế nhưng Sở Tranh nói càng lúc càng nhanh, thanh âm cũng càng ngày càng vang to, lại còn mang theo tiếng khóc than. Sở phu nhân kinh hoảng khôn cùng, vội ôm Sở Tranh vào lòng, vừa đung đưa vừa hát nựng con.
Sở Tranh đột nhiên mở mắt ra, thấy Sở phu nhân cứ như thấy quỷ giống nhau, kêu thét lên, cực lực giãy dụa. Càng làm cho Sở phu nhân cảm thấy kinh khủng chính là, Sở Tranh nói những từ mà bà ta nghe một chữ cũng không hiểu.
Quỷ nhập! Sở phu nhân chợt nhớ trong dân gian từng có đồn đãi, người nào đó mà chêt bất ngờ nhưng lòng mang oán niệm, tuy chêt đi nhưng hồn lại lưu tại thế gian, có lúc lại nhập vào thân xác người khác, mà trẻ con thì dương khí không mạnh, rất dễ bị đám oan quỷ này nhập vào.
Sở phu nhân không khỏi rung mình, vội vàng đặt Sở Tranh xuống giường, lui ra phía sau, quỳ phịch xuống đất, không ngừng đập đầu cầu xin:
- Các vị đại tiên, các vị đại tiên à, mong các người rộng lượng khoan hồng mà buông tha cho con của ta, nó còn nhỏ, chưa có làm chuyện gì sai trái, có tội vạ gì, toàn bộ hãy báo ứng lên người ta là được, đánh ta chết cũng không sao, chỉ cần các người buông tha cho con ta, ta nguyện là trâu làm ngựa báo đáp các người…
Mấy nha hoàn ngủ ở gian ngoài cũng bị những tiếng kêu thét này làm giật mình tỉnh giấc, vội tiến đến xem tình hình ra sao, thấy cảnh tượng trước mắt, vội vã nâng Sở phu nhân lên, trên trán của bà ta đã đầy máu tươi tóe ra.
Sở phu nhân đột nhiên vùng thoát khỏi bàn tay của mấy người nha hoàn, ôn nhu tiến lên phía trước ôm Sở Tranh vào lòng, miệng thì thào:
- Không phải sợ, không phải sợ, hài tử, có mẹ ở đây rồi, có mẹ ở đây rồi.
Lần này Sở Tranh cũng không có giãy dụa, chỉ lẳng lặng nằm ở trong lòng Sở phu nhân. Hắn đột nhiên thấy mặt mình có vài điểm nong nóng, vươn bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ, nhìn lại hóa ra là máu tươi từ trên trán Sở phu nhân nhỏ xuống.
Sở Tranh lén nhìn về phía Sở phu nhân, trong mắt tràn ngập cảm động.
Một đêm này, cả Sở phủ hầu như cũng chẳng ai ngủ ngon.
Sỡ Danh Đương nghe tin vội vã lao tới, khi đến nơi thì thấy Thái Giác đã ở đó rồi, đang băng bó vết thương cho Sở phu nhân.
Sở phu nhân đem tình hình vừa rồi xảy ra tường thuật lại một lượt, Thái Giác nghe mà lòng đầy nghi hoặc, tỉ mỉ bắt mạch của Sở Tranh nhưng vẫn không thấy có điểm nào khác thường cả.
Thái Giác nhấp một ngụm trà, nhắm mắt trầm tư.
Một lúc lâu sau, Sở Danh Đường không kiên nhẫn nổi, đành nói:
- Thái tiên sinh, ngài xem…
Thái Giác mở mắt ra, thận trọng nói:
- Sở đại nhân, lão hủ vô năng, đối với bệnh tình của Ngũ thiếu gia quả thực không có gì nắm chắc.
Sở phu nhân ở bên cạnh vội la lên:
- Thái tiên sinh, ngài lúc trước từng được xưng là Đại nội y thần…
Thái Giác khoát tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!