Chương 19: Trấn Viễn Hầu phủ

Sở phu nhân sau gần mười năm đây là lần đầu tiên về thăm lại nhà, Trấn Viễn Hầu Vương Liệt phu phụ sớm phân phó hạ nhân trong phủ quét dọn sạch sẽ. Sở phu nhân tới Hầu phủ, vừa mới vào đã ôm Vương lão phu nhân khóc nức nở, hai muội muội của Sở phu nhân ở một bên cũng rơi lệ.

Vương lão Hầu gia cùng Sở Danh Đường phải khuyên giải an ủi một hồi mấy người mới ngừng khóc.

Sở phu nhân gọi mấy con đến bái kiến ông bà ngoại. Không ngoài Sở phu nhân sở liệu, Vương lão Hầu gia vừa thấy Sở Tranh hai mắt sáng lên, kéo hắn tới hỏi thăm không ngừng.

Tưởng cũng nên nhắc lại, Vương lão Hầu gia quả là người mệnh khổ, sinh ra liên tục bảy người con gái, hơn nữa là do năm thê thiếp khác nhau sinh ra.

Sở Tranh không khỏi cảm thấy kỳ quái, cứ theo lẽ thường, nếu là một chồng một vợ thì cũng không phải chuyện lạ, nhưng với nhiều thê thiếp như vậy mà cùng sinh nữ thì chỉ có thể nói vận mệnh của Vương lão Hầu gia nó đen như thế.

Sở Tranh già dặn lõi đời, biết mình phải lấy lòng lão nhân trước mắt, vì vậy vờ vịt hồn nhiên ngây thơ, khiến cho phu phụ Vương lão Hầu gia vui mừng khôn xiết, đối với đứa cháu ngoại này thực sự yêu thích vô cùng.

Sở Hiên, Sở Nguyên dù gì cũng đã lớn, không thể nào tỏ ra khả ái như Sở Tranh, đành phải trơ mắt nhìn đống lễ vật ngày càng cao bên cạnh Sở Tranh.

Vương lão Hầu gia nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, năm xưa từng làm thống lĩnh Bắc cương đại doanh, giờ mặc dù đã lão, nhưng hào khí vẫn như ngày nào.

Nghe Sở phu nhân khoe bản lĩnh của Sở Tranh, Vương lão Hầu gia có chút không tin, sai người mang cây trượng bát trường mâu mà Vương gia sử dụng đánh trận khi xưa, phóng tới trước mặt Sở Tranh.

Sở Nguyên ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu, cây trường mâu này so với cây trường mâu của Hạ Mạc nặng hơn rất nhiều, nhưng đối với Ngũ tiểu đệ thì nó cũng không thấm vào đâu.

Sở Tranh bước tới trước, mũi chân vận kình hất lên, trường mâu liền bay lên không, Sở Tranh chụp lấy, huy động trường mâu vù vù xé gió. Vương lão Hầu gia nhìn không chớp mắt, liên tục trầm trồ khen ngợi, càng yêu thích Sở Tranh hơn, chỉ tiếc hắn không phải là cháu nội của mình.

Sở Danh Đường ở một bên ho nhẹ một tiếng, Sở Tranh biết phụ thân muốn cùng ông ngoại thảo luận chuyện quan trọng, liền rời đi lấy cớ muốn cùng bà ngoại đi xem phòng ốc trong phủ. Vương lão Hầu gia lưu luyến buông Sở Tranh ra, quay sang nói với Sở Danh Đường phu phụ:

- Hai con đến thư phòng đi.

Đến thư phòng, Sở phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp kể lại tình hình gần đây của Sở Danh Đường cho Vương lão Hầu gia.

Vương lão Hầu gia chậm rãi nói:

- Hoàng thượng bất mãn Sở gia đã lâu. Tuy nhiên lão hồ ly Sở Thiên Phóng cũng có chỗ sai, lão ta thông minh một đời, hồ đồ một chuyện, người thuộc Sở thị trực hệ làm quan ở các địa phương không bao lâu là mang về triều, khiến cho người Sở gia trong triều càng ngày càng nhiều, cứ có chuyện gì đụng chạm tới lợi ích của Sở gia, là có bốn năm mươi quan viên đứng ra chống đối, sao không khiến Hoàng thượng nảy sinh sát tâm cơ chứ?

Nhưng Sở gia trải qua hơn trăm năm, ở Đại Triệu căn cơ ăn sâu bén rễ vững chắc, cũng không phải đơn giản muốn diệt là diệt.

Năm xưa Danh Đường ngươi không được Sở gia coi trọng, Hoàng thượng vốn muốn dùng ngươi để đối phó với Sở gia trong kinh, sau đó muốn thông qua ngươi nắm giữ Sở thị gia tộc, lại không ngờ lão hồ ly Thiên Phóng nhìn thấy được ý đồ của Hoàng thượng, dứt khoát nhường chức tông chủ Sở thị cho ngươi, Danh Đường ngươi cũng bởi vậy quyết định quay về Sở gia.

Lão phu không muốn bình luận việc đó đúng hay sai, ngươi là người của Sở thị gia tộc, ngươi làm vậy có cái lý của ngươi. Nhưng chính vì điều này, thế lực Sở gia tăng lên nhiều, Hoàng thượng càng cảm thấy bị uy hiếp.

Nếu không phải ngoại có Tây Tần đe dọa xâm lược, nội kiêng kỵ lão phu, Hoàng thượng có thể đã động thủ với Sở gia.

Sở phu nhân ở một bên bĩu môi, quan hệ hai nhà Sở Vương rất sâu, mình và phu quân đã phỏng đoán ra mọi thứ, phụ thân còn ở trước mặt mình giả vờ giả vịt, vì bản thân là nữ, nên mới không thể tiếp quản chức tông chủ Vương gia mà thôi.

Vương lão Hầu gia nhìn Sở phu nhân, nói:

- Tú Hà, cha có thể vì Danh Đường đứng giữa làm người du thuyết, nhưng cũng muốn Danh Đường làm một việc, quan viên thuộc Sở gia ở trong triều hơi nhiều, quan chức đa số là Thị Lang và Thị Lại, nhưng cũng có rất nhiều phường vô tích sự, giá áo túi cơm, căn bản không thể trọng dụng, Danh Đường ngươi phải đuổi những người này ra khỏi triều, nó vừa không tổn hại đến thế lực của Sở gia, mà còn cho Hoàng thượng mặt mũi.

Sở Danh Đường suy nghĩ rồi nói:

- Việc này cho con suy nghĩ một chút, mặc dù đã là tông chủ Sở gia, nhưng con muốn cùng đại bá thương lượng qua.

Vương lão Hầu gia nói:

- Đó là tất nhiên, bất quá lão phu nghĩ lão hồ ly Thiên Phóng sẽ đồng ý, lão ta là một người biết nặng nhẹ, lão phu cùng lão đấu đá vài thập niên qua, còn không biết tâm tư của lão hay sao? Lão đã sớm đoán Danh Đường ngươi sẽ tìm đến lão phu.

Nói xong chuyện chính sự, Vương lão Hầu gia đùa:

- Danh Đường, ấu tử Tranh nhi của ngươi lão phu thực sự yêu thích, nếu ngươi không chọn hắn làm con thừa tự, cho hắn làm cháu mang họ lão phu được không?

Sở Danh Đường có chút do dự, Sở phu nhân ở một bên cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!