Chương 18: Hoài nghi

Thấy trượng phu trở về, Sở phu nhân cười vui vẻ nói:

- Phu quân đã về, ngày hôm nay lâm triều tình hình ra sao, có thuận lợi không?

Sở Danh Đường tìm một cái ghế ngồi xuống, rồi than thở:

- Còn nói là thuận lợi, ngày đầu tiên vào triều đã có mâu thuẫn với Hoàng thượng.

Sở phu nhân có chút kinh hãi, kéo kéo tay áo Sở Danh Đường nói:

- Vào trong rồi hẵng nói.

Vừa vào buồng trong Sở Danh Đường kinh hãi thốt lên:

- Nàng tại sao lại giữ lại bình phong bằng ngọc lưu ly do Nam Tề cống nộp, không phải ta đã nói tất cả phải nộp lên cho Hoàng thượng sao?

Sở phu nhân tỉnh bơ nói:

- Cái này đẹp quá, hơn nữa Hoàng thượng đâu có thiếu mấy thứ này, thiếp thấy Hoàng thượng cũng không vì chuyện chàng nộp lên vật này mà đối xử tốt hơn với chàng.

Sở Danh Đường giậm chân nói:

- Nàng cũng đã xem qua danh sách cống vật nộp lên Hoàng thượng rồi, cái bình phong bằng ngọc lưu ly này chính là cống phẩm thứ tư ở trang đầu đó.

Sở phu nhân cười nói:

- Phu quân cho thiếp là loại người làm việc không biết cân nhắc hay sao? Đêm qua thiếp đã viết lại trang đầu của tấu chương, gạch bỏ cái bình phong bằng ngọc lưu ly này ra.

Sở Danh Đường trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Sở phu nhân.

Sở phu nhân hé miệng cười:

- Chung sống với phu quân nhiều năm, thiếp cũng học được một ít thứ.

Nói xong liền đi tới trước án thư lấy bút viết lên giấy vài chữ đưa cho Sở Danh Đường xem.

Sở Danh Đường nhìn qua, ngạc nhiên khi thấy chữ viết quả giống như đúc, chính mình còn không nhận ra được, bèn than thở:

- Nàng muốn vật ấy, sao không cùng ta bàn qua một chút.

Sở phu nhân bĩu môi:

- Lúc đầu thiếp đã từng đề cập với chàng, nhưng chàng đâu có chịu. Ngày hôm qua, lúc chàng từ chỗ đại bá trở về, tâm tình không tốt, cứ thở vắn than dài, thiếp đây sao dám vì một việc nhỏ như vậy mà làm phiền tới Thái úy đại nhân chứ!

Sở Danh Đường im lặng, ông lờ mờ đoán được vì sao Sở phu nhân không vừa lòng. Hôm qua ông cùng Sở Thiên Phóng thương lượng, cũng không nói cho Sở phu nhân biết hai người thương lượng chuyện gì, nàng tuy là thê tử, nhưng cũng là trưởng nữ của Vương gia, nên ông nghĩ việc này không nên nói cho nàng biết là tốt nhất.

Sở phu nhân ai oán nói:

- Thiếp đã giao cuộc đời này cho phu quân, sống làm người họ Sở, chết đi cũng làm ma họ Sở. Lẽ nào phu quân còn cảnh giác cả với thiếp?

Sở Danh Đường dạ nóng lên, nhớ tới năm xưa nàng không màng thân phận Trấn Xa Hầu đại tiểu thư, không chút do dự gả cho ông, lúc đó ông ở kinh thành thân cô thế bạc, hơn hai mươi năm cùng chung hoạn nạn yêu thương lẫn nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, không biết già cả lú lẫn thế nào ông lại có lòng nghi ngờ như thế.

Sở Danh Đường trong lòng hổ thẹn, cầm tay Sở phu nhân nhẹ nhàng nói:

- Nương tử, vi phu sai rồi.

Sở phu nhân vừa nghe hai chữ nương tử, mặt chợt đỏ bừng, hai mươi năm qua đã không được gọi như thế, trong lòng xúc động, phảng phất nhớ lại lúc hai người vừa mới lấy nhau.

Sở Danh Đường thấy phu nhân e thẹn như thời con gái, tâm thần ngơ ngẩn, bất giác hôn nhẹ lên má nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!