Sở Danh Đường nghe xong có vẻ không hài lòng. Còn Sở phu nhân lại chẳng hề lý đến, đánh nhau là do con Sở Danh Đình khơi mào, nếu như Sở Tranh không có khả năng tự bảo vệ mình, thì không chừng người bị đánh chính là nhi tử mình.
Huống hồ Sở Danh Đường chỉ là ngoại nhân của Sở phủ ở kinh thành, mặc dù không ai dám đối đầu với Thái uý, nhưng mấy hài tử trong nhà sợ cũng không tránh khỏi bị khi dễ.
Sở phu nhân chờ Sở Danh Đường đi khỏi, gọi Sở Tranh tới bên cạnh tủm tỉm cười nói:
- Tranh nhi, hôm nay dù sao cũng đã đánh người, oán cừu cũng đã kết, ba huynh đệ tụi con mẹ không lo lắng, có lo là lo cho hai tỷ tỷ của con, về sau có thể bị bọn chúng khi dễ.
Con đã có bản lĩnh như vậy, thấy bọn chúng một lần thì đánh một lần, bọn chúng đối với con vô lễ con đánh, bọn chúng đối với con tử tế thì ép chúng vô lễ với con rồi đánh cho mẹ. Nói chung đánh cho chúng tâm phục khẩu phục, cho chúng thấy người nhà của chúng ta không phải ai muốn khi dễ thì khi dễ.
Sở Tranh nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đi tìm đám tiểu tử kia tẩn cho chúng thêm một trận.
Liễu Khinh Như tam nữ nghe vậy thì á khẩu, đâu lại có mẫu thân giáo huấn con như thế?!
Còn Sở Danh Đường vẫn đi đến chỗ Sở Thiên Phóng để tạ lỗi, Sở Tranh cũng đã đánh trưởng tôn của ông ta, chăng nữa cũng phải tỏ vẻ một chút.
Sở Danh Đường vừa bước vào cửa thì thấy một thiếu niên mặt mày tím đen, đang khóc lóc kể lể với Sở Thiên Phóng, thiếu niên kia chính là Sở Thận Bình. Sở Danh Đường cười thầm trong bụng, Tranh nhi hạ thủ cũng tàn nhẫn quá sức.
Sở Danh Đường thi lễ với Sở Thiên Phóng:
- Danh Đường tham kiến đại bá.
Sở Thiên Phóng khoát tay, ý bảo Sở Thận Bình đi ra ngoài. Sở Thận Bình không cam lòng nhưng vẫn phải tuân theo, oán độc trừng mắt nhìn Sở Danh Đường một cái rồi xoay người đi ra.
Sở Danh Đường thấy thiếu niên kia đã ra ngoài đang muốn mở miệng thì Sở Thiên Phóng nói:
- Danh Đường ngươi tới là vì chuyện mấy hài tử đánh nhau à? Để ý đến chuyện của mấy tiểu hài tử đó làm gì. Vừa rồi lão phu có nói với Thận Bình, đánh nhau thua là do nó không có năng lực, lại chạy đến khóc lóc kể lể, nghe nói là mười mấy đứa vây đánh Tranh nhi, thật là bẽ mặt quá.
Sở Danh Đường ngẩn ra, không ngờ Sở Thiên Phóng độ lượng như vậy.
Sở Thiên Phóng thở dài nói:
- Thận Bình hài tử này thường ngày chỉ biết ỷ thế hiếp người, bây giờ lại không có Danh Đình ở đây, nó không biết phải làm sao. Chuyện lần này coi như cho hắn một bài học, vị tất đã là chuyện xấu.
Sở Thiên Phóng đứng dậy thong thả bước vài bước rồi nói:
- Danh Đường ngươi tới vừa đúng lúc, lão phu đang muốn gặp ngươi nói chuyện. Ngươi mới trở về không bao lâu liền quay lại, chắc chưa dùng bữa, ở lại bồi lão phu vài ba chén.
Hai người an vị.
Sở Thiên Phóng đợi cho gia nhân rời khỏi mới nâng chén nói:
- Danh Đường, lão phu vốn phải thiết yến mời ngươi, nhưng nghĩ lại thì cũng nên để sau khi ngươi gặp mặt Hoàng thượng.
Mấy lão gia hoả làm chấp sự ít nhất cũng đã mười mấy năm, một khi từ chức khó có cơ hội gặp lại, thừa lúc bọn họ còn ở đây, nhân tiện gia tộc có thêm một vài chấp sự mới nhậm chức, chúng ta cùng nhau uống một bữa cho thống khoái.
Sở Danh Đường cười nói:
- Mọi chuyện theo lời đại bá.
Rượu quá ba tuần, Sở Thiên Phóng nét mặt già nua, mặt hơi ửng đỏ, than thở:
- Đúng là già rồi, tửu lượng cũng kém đi.
Đột nhiên xoay câu chuyện hỏi Sở Danh Đường:
- Danh Đường hình như vẫn có chút nghi kỵ lão phu?
Sở Danh Đường cả kinh vội nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!