Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợi trọn vẹn mười năm.
Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳng lặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua.
Trong khoảng thời gian Sở Danh Đường nhậm chức thái thú, ông thưởng phạt phân minh, cai quản việc lớn việc nhỏ đâu ra đó, Bình Nguyên Thành ngày càng thịnh vượng, bách tính trong thành là người cảm thụ việc này sâu xa nhất.
Nghe nói thái thú đại nhân bị triệu hồi kinh, đa số đều không muốn nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ chốc lát sau, người người tụ lại càng đông, đông mà không loạn, trật tự đâu ra đó.
Khi đoàn xe tới cửa thành, bá quan trong Bình Nguyên quận đã chờ sẵn ở đây. Sở Danh Đường xuống xe ngựa, cùng với Thái Thú kế nhiệm Ninh Phương Khiêm và mấy quan viên hàn huyên thăm hỏi.
Con gái của Ninh Phương Khiêm đã đính hôn với Sở Hiên, vốn chỉ chờ sau khi Sở Danh Đường từ đại doanh trở về liền thành thân, nào ngờ Sở Danh Đường lại bị triệu hồi kinh nhanh như vậy, việc này không thể nào làm khác hơn là dời lại ngày thành thân, chờ Sở Danh Đường tới kinh thành ổn định rồi mới định ngày cho hai trẻ.
Sở Danh Đường và Ninh Phương Khiêm là bằng hữu nhiều năm, lại sắp trở thành thông gia, cho nên những lời khách sáo ít đi rất nhiều, Sở Danh Đường nhắn nhủ Ninh Phương Khiêm một số việc xong liền chắp tay chào bá quan cùng bách tính, rồi một lần nữa lên xe ngựa.
Vì sự an toàn của Sở Danh Đường, Ninh Phương Khiêm điều ba nghìn quân sĩ từ Bình Nguyên đại doanh cùng với hai ngàn gia tướng của Sở phủ lên đường.
Theo tính tình của Sở Danh Đường, ông không muốn làm phiền các quan phủ trên đường đi. Nhưng Sở thái úy thượng kinh nhậm chức, các quận phủ trên đường đi sao dám bê trễ, sớm đã hỏi thăm rõ ràng hành trình của thái úy đại nhân, Sở Danh Đường đến nơi nào là quan viên địa phương ra mười dặm đón chào.
Sở Danh Đường cũng không thể không nể mặt mũi các quan viên địa phương, đành phải tiếp nhận sự đón tiếp của họ.
Sở Danh Đường nghĩ lại, thánh chỉ của hoàng thượng vốn thôi thúc ông sớm ngày ly khai Nam tuyến đại doanh, nhưng không nói rõ bao giờ phải đến kinh thành, hơn nữa nếu ông vào triều làm quan, có thể hiểu rõ các quan viên địa phương hơn một chút cũng tốt.
Vì vậy Sở Danh Đường trì hoãn cuộc hành trình chậm lại, một mặt quan sát dân tình, một mặt lắng nghe, ngầm nhận xét về các quan lại địa phương.
Sở Danh Đường bận việc xã giao, Sở Tranh cảm thấy phiền muộn không gì sánh được, tính ra đây là lần đầu tiên hắn được đi xa trong thế giới này, rất muốn ra ngoài để mở mang đầu óc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, do Sở phu nhân có bài học từ lần trước, nên quản hắn cực kỳ nghiêm ngặt, cả ngày đốc thúc Sở Tranh đọc sách viết văn.
Nói đến viết văn Sở Tranh đã cảm thấy đau đầu, thời đại này ưa chuộng văn xuôi, nhấn mạnh về cấu trúc câu và cách đối ngẫu. Cấu trúc đại đa số được dùng là tứ lục cú thức, tức là câu bốn chữ đối câu bốn chữ, câu sáu câu chữ đối câu sáu chữ , thường phải đối bằng trắc và dùng điển cố rất hà khắc.
Hành văn nhấn mạnh vào việc dùng câu văn hoa lệ, từ ngữ thường hay được sử dụng là những từ tả màu sắc, vàng ngọc, linh cầm, kỳ thú, hoa thơm, cây cỏ vân vân... hình thức câu văn chỉnh tề, câu từ song song để thích hợp với nhu cầu của cấu trúc câu tứ lục, thường thường phải tách từ, như Dương đắc ý nói thành Dương ý, Chung Tử Kỳ nói thành Chung Kỳ.
Sở phu nhân ngưỡng mộ các danh gia viết các tác phẩm văn xuôi có lối hành văn nhiều ẩn dụ, ví von chồng chéo trong bài viết, điều đó không chỉ làm cho văn chương cồng kềnh, hơn nữa còn làm cho nội dung mịt mờ và khó hiểu, khiến Sở Tranh như đang đọc chữ tượng hình vậy.
Hắn vốn là một sinh viên khoa học tự nhiên, không hiểu rành về văn học, đối với cái loại văn đối ngẫu gì gì đó càng chưa nghe bao giờ, cao lắm cũng chỉ biết một số thơ từ thuộc triều Đường, Tống mà thôi, những bài thơ từ văn xuôi ở thế giới trước được coi là tuyệt thế, lại không ngờ lại vô dụng ở thế giới này.
Sở Tranh rủa thầm tay tác giả viết truyện Tầm Tần Ký, thế nào lại cho tên Hạng Thiếu Long chỉ dựa vào vài ba câu thơ mèo quào đã khiến mọi người coi hắn như sao đế vương, còn Sở Tranh hắn thỉnh thoảng lộ ra nửa câu, một chữ thì đã bị Sở phu nhân nhéo lỗ tai răn dạy, nói cái gì là từ không đạt ý, đối cũng không khéo vân vân và vân vân...
Hắn thật hy vọng có thể đầu thai vào thời Đại Đường, hắn biết một ít thơ từ triều Đại Tống còn có thể ứng dụng ngay tức thì mà không cần phải học lại từ đầu như bây giờ. Hắn lại càng đau khổ hơn khi biết rõ những thứ đang học là lạc hậu, đã bị đào thải, nhưng không học thì không xong.
Sở Tranh thực sự chịu hết thấu. Sở phu nhân mỗi ngày sau giờ ngọ đều phải nghỉ ngơi chốc lát, nhân cơ hội này Sở Tranh thừa lúc không ai chú ý từ hoa viên leo tường ra.
Sở Danh Đường lúc này đang ở phủ đệ của tri phủ địa phương, phủ đệ này không lớn lắm, gia tướng và quân sĩ của Bình Nguyên đại doanh chỉ có thể ở ngoài phủ bảo vệ, Sở Tranh đã quan sát mấy ngày, khi mà hai đội binh sĩ tuần tra giao phiên, hắn lẩn nhanh ra ngoài, nhắm hướng phố xá sầm uất phóng đi.
Sở Tranh vừa mới ló đầu ra khỏi phố, đã thấy Ngô An Nhiên chắp tay đứng ở đầu phố, vẻ mặt lạnh tanh nhìn hắn.
Sở Tranh cũng không kinh ngạc, hắn biết Ngô An Nhiên được Sở phu nhân nhờ vả trông coi mình, bèn cười giả lả chào hỏi:
- Ngày hôm nay khí trời không tệ, sư phụ đã dùng cơm chưa?
Ngô An Nhiên có chút tức giận liếc nhìn Sở Tranh. Mới vừa rồi ông ta mới bắt đầu ăn cơm, nhưng phát hiện không thấy Sở Tranh đâu, biết tiểu tử này khẳng định muốn chuồn ra ngoài, liền vội vã đến đây chờ hắn.
Sở Tranh đi tới kéo kéo tay của Ngô An Nhiên nói:
- Nhìn mặt của sư phụ là biết, sư phụ vì đồ nhi mà lo lắng đến nỗi quên luôn cơm nước. Nghe hạ nhân ở đây nói trong thành có Thiên Sơn Các, do một vị ngự trù đã thoái ẩn mở kinh doanh, danh tiếng truyền xa, nếu đã ra ngoài rồi không bằng ngày hôm nay để đồ nhi hiếu kính sư phụ một chút.
Ngô An Nhiên dở khóc dở cười, ông ta đối với tên đồ đệ này đúng là hết cách. Tuy nhiên mấy ngày nay ông ta cũng có chút buồn chán, đã từng có ý định ra ngoài đi dạo, lần này nhân tiện đi cùng Sở Tranh, không phải lo lắng tiểu tử này sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Ngô An Nhiên lạnh nhạt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!