- Hách Liên tiền bối.
Hách Liên Tuyết đứng dậy chào:
- Thánh môn Hách Liên Tuyết xin ra mắt công tử. Ba năm trước được công tử hạ thủ lưu tình, hôm nay trở lại đây tạ ơn.
Sở Tranh đáp lễ:
- Hách Liên tiền bối đừng khách sáo. Nhắc lại chuyện ba năm trước, tiểu chất cảm thấy thực áy náy trong lòng. Gia sư từng là tông chủ của Huyết Ảnh tông, tiểu chất cũng coi như là đệ tử của Thánh môn, nhưng tạo hóa trêu ngươi tiểu chất lại là thần dân của Triệu quốc.
Tiểu chất bất đắc dĩ mới phải sử dụng bạo lực với Hách Liên tiền bối, hôm nay muốn tạ tội cùng Hách Liên tiền bối.
Nói xong Sở Tranh vái Hách Liên Tuyết một cái dài.
Hách Liên Tuyết một mình đến đây hình như cũng không có ác ý, trong khi đó Sở Tranh nói năng rất đàng hoàng cẩn thận, ngay như từ Ma nôn cũng đổi thành Thánh môn.
Hách Liên Tuyết cảm động một hồi, bước tới nâng Sở Tranh dậy, thở dài nói:
- Chuyện này cũng không thể trách Sở công tử, chuyện hai quốc gia giao tranh, tại hạ và công tử người nào cũng vì chủ của mình.
Ba người sau đó tự tìm chỗ an vị, Sở Tranh nhìn Ngô Anh Nhiên nói:
- Hách Liên tiền bối đến Sở phủ chắc có chuyện quan trọng, sư phụ tại sao không nói sớm cho đồ nhi biết?
Hách Liên Tuyết nói:
- Cũng không thể trách được Ngô huynh, tại hạ vừa mới đến thôi.
Sở Tranh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Sở gia được canh phòng cẩn mật như vậy không biết Hách Liên Tuyết làm sao có thể đi vào, hắn không nhịn được lại nhìn Ngô An Nhiên.
Ngô An Nhiên biết ý liền nói:
- Ngươi không cần đa nghi, là ta đưa Hách Liên huynh vào phủ, Thánh môn truyền thừa hàng ngàn năm, vẫn luôn có biện pháp liên lạc với nhau mà người ngoài không biết được.
Hách Liên Tuyết cười cười lấy ra một vật, thoạt nhìn vật này như được chế tạo bằng đồng thau, có hình dạng giống con ve sầu. Lão ta nói:
- Chính là vật này.
Nói xong lão đưa lên môi thổi nhẹ, tức thì một loạt âm thanh trầm thấp vang lên.
Ngô An Nhiên ở bên cạnh giải thích:
- Vật này chỉ có một số ít người trong Thánh môn mới có, nghe âm thanh mặc dù trầm tựa như tiếng gió thổi, nhưng nếu do người có nội lực cao thâm thổi thì âm thanh có thể vang xa vài dặm, đặc biệt là các âm điệu của mỗi người một khác, mới vừa rồi ta nghe thấy liền biết Hách Liên huynh đến đây.
Sở Tranh cầm con ve bằng đồng đưa lại gần xem, hứng thú vừa nghịch nghịch vừa nói:
- Trước kia sư phụ cũng có vật này phải không?
Ngô An Nhiên có chút xấu hổ nói:
- Đương nhiên, nhưng năm xưa ta bị võ lâm Nam Tề truy sát, cũng chẳng biết đánh rơi nó ở đâu nữa.
Sở Tranh cười cười cầm con ve đồng trả lại cho Hách Liên Tuyết rồi nói:
- Hách Liên tiền bối, tiểu chất tuy xuất thân thế gia, nhưng mỗi ngày đều chịu ảnh hưởng của gia sư nên thích lời ngay tiếng thật, có một việc không biết có nên nói thật hay không?
Hách Liên Tuyết đáp:
- Công tử có gì xin cứ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!