Chương 113: Tề nhân phi phúc

Xuống giường, Tô Xảo Đồng nhìn ra ngoài trời, ánh nắng rực rỡ tươi đẹp, bất chợt cảm thấy có chút nghi hoặc. Nàng nhớ là sau khi Sở Tranh ra khỏi cửa, nàng trở lại phòng vừa ngả đầu xuống gối là ngủ luôn, nhìn trời bên ngoài thế này hình như chưa đến buổi trưa, chẳng lẽ nàng mới ngủ được có một chốc?

- Tiểu thư, rốt cục tiểu thư đã tỉnh.

Tô Xảo Đồng quay đầu lại thấy Tiểu Nguyệt đang ngạc nhiên mừng rỡ nhìn mình.

Tô Xảo Đồng mơ hồ hỏi:

- Ta ngủ được bao lâu rồi?

Tiểu Nguyệt đi tới đỡ lấy nàng, nói:

- Tiểu thư không biết gì hết à? Tiểu thư đã ngủ suốt một ngày một đêm.

Tô Xảo Đồng cảm thấy không thể tin nổi a lên một tiếng rồi hỏi:

- Cái gì, ta ngủ lâu như vậy rồi sao?

Tiểu Nguyệt gật đầu nói:

- Dạ, tiểu tỳ mấy lần muốn gọi tiểu thư dậy dùng cơm, nhưng tiểu thư không tỉnh dậy nổi làm tiểu tỳ lo lắng quá sức, sau đó Sở công tử tới...

Tô Xảo Đồng ngắt lời nàng, hỏi:

- Hắn đã tới sao?

Tới lúc nào?

Tiểu Nguyệt đáp:

- Đại khái khoảng xế chiều hôm qua. Lúc đầu Sở công tử cũng hơi lo lắng, nhưng sau khi bắt mạch cho tiểu thư xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở công tử nói là do tiểu thư mệt mỏi quá độ nên chìm vào giấc ngủ say, có dặn tiểu tỳ không được quấy rầy tiểu thư, chờ sau khi tiểu thư tỉnh dậy chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ... Ối, tiểu tỳ không biết sao lại quên mất việc này, tiểu thư chờ một lát.

Nói xong, Tiểu Nguyệt liền quay người chạy ra ngoài.

Tô Xảo Đồng lúc này mới cảm thấy bụng đói kêu ục ục, thậm chí còn cảm thấy đầu hơi choáng váng. Nàng đi tới bàn ngồi xuống, nghĩ bụng Sở Tranh sao lại có thể là một thầy lang, nàng cũng không nghe hắn nói làm nghề gì ở kiếp trước.

Nàng quả không biết Ngô An Nhiên năm xưa ở Bình Nguyên thành vì che giấu thân phận của mình đã học được một ít bản lĩnh làm thầy thuốc, Sở Tranh ở bên cạnh tai nghe mắt thấy do vậy cũng học lỏm được một ít, cộng thêm mớ kiến thức kiếp trước của hắn, thăm bắt mạch mấy cái bệnh cảm mạo vớ vẩn này nọ cũng không thành vấn đề.

Tiểu Nguyệt bưng vào một bát cháo loãng cùng mấy món điểm tâm, Tô Xảo Đồng đang cơn đói chỉ muốn ăn hết mọi thứ ngay lập tức, nàng hồ như đoạt lấy bát đũa ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ một loáng bát cháo loãng đã hết sạch, Tô Xảo Đồng vẫn chưa thỏa mãn, nói:

- Tiểu Nguyệt, cho ta thêm một bát nữa.

Tiểu Nguyệt bối rối nói:

- Nhưng Sở công tử đã dặn kỹ, sau khi tiểu thư tỉnh dậy chỉ được ăn một bát, sau một canh giờ nữa mới được ăn thêm, nếu không sẽ tổn thương thân thể.

Tô Xảo Đồng chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng miệng lại nói:

- Được lắm, mở miệng là Sở công tử này với Sở công tử nọ, lời ta nói lại không thèm nghe.

Tiểu Nguyệt ú ớ phân bua:

- Tiểu tỳ thấy Sở công tử nói rất có lý mà.

Tô Xảo Đồng nhìn nàng, bật cười:

- Nha đầu ngốc, ta chọc ngươi mà ngươi cũng không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!