Chương 112: Ma môn huyết tế (2)

- Năm đó đệ tử các đường của Thánh môn Tây Vực ta tụ tập về tổng đàn tế điện mừng sinh nhật ngàn năm của tổ sư, người nào đó đã để lộ tin tức này cho Tần Vương biết nên cẩn thận, bản tọa đang muốn tính sổ với hắn.

Tất cả mọi người nghe vậy đều ồ lên kinh ngạc, bao nhiêu năm qua đám người Hách Liên Tuyết vẫn cho rằng năm xưa một phân đường nào đó bị bại lộ hành tung khiến cho tổng đàn Ma môn bị vây, hơn nữa lúc đó Tần Vương đang dốc toàn tực truy tìm tung tích Ma môn, do vậy có tìm được chút đầu mối nào cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vạn vạn lần không thể ngờ được chuyện này là do bị người nhà bán đứng.

Đồng Khả Thành mặt trắng bệch, mặc dù đã cố gắng trấn tĩnh nhưng đầu ngón tay vẫn run nhè nhẹ.

Hình Vô Phảng chăm chú nhìn lão ta, gằn từng chữ một:

- Đồng Khả Thành, người vốn tên là Điền Dương, xuất thân từ thế gia ở Lũng Tây, khi còn bé thì gia cảnh lụn bại, tình cờ gặp được trưởng lão đời trước của bản môn là Hồ Thế Phong, được Hồ trưởng lão thâu làm môn hạ, để tránh liên lụy ảnh hưởng đến Điền gia, ngươi đã đổi tên thành Đồng Khả Thành.

Sau khi Tần Vương lên ngôi, các đại thế gia trong triều trước kia đều bị tru diệt, Điền gia ở Lũng Tây lại bộc lộ tiềm năng và được trọng dụng, hiện nay mấy vị đường huynh đệ của ngươi đều là trọng thần trong triều, danh tiếng của Phiêu Kị đại tướng quân Điền Tố Dương chỉ kém có Tiết Phương Trọng, năm xưa chính hắn đã dẫn đại quân vây khốn Thánh môn ta ở Đại Tuyết Sơn, còn người mật báo cho hắn biết chính là ngươi, Điền Dương!

Hai chữ Điền Dương được Hình Vô Phảng vận kình phát ra, thanh âm ở xa xa vọng dội ngược trở lại. Đồng Khả Thành tâm lý đang hoảng loạn bị tiếng gọi tác động làm choáng váng xây xẩm mặt mày, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Lão ta không cam lòng hét lớn:

- Môn chủ, người không thể tin lời người khác nói nhảm, không có bằng chứng Đồng mỗ không phục.

- Không có bằng chứng? Hừ...

Hình Vô Phảng lấy ra một tờ giấy vàng, nói:

- Hồ trưởng lão khi lâm chung đã tự tay viết ra thân thế của ngươi, hơn nữa còn nói hành động xử sự của ngươi lúc đó rất khác thường, do đó Hồ trưởng lão sinh lòng nghi ngờ, nhưng vì không có chứng cứ nên chỉ đành viết cho ta một phong thư dặn ta đề phòng ngươi nghiêm ngặt, chỉ tiếc phong thư này gặp phải bao nhiêu khó khăn khi được gởi đi, khi đến tay bản tọa thì đã quá muộn.

Hình Vô Phảng đưa tờ giấy cho Hách Liên Tuyết, Hách Liên Tuyết yên lặng đứng xem, sau đó đưa sang cho Đồ Sơn Nhạc, rồi quay sang nói với Hình Vô Phảng:

- Môn chủ, người đã biết việc này từ lâu, vì sao lại im lặng đến bây giờ? Dưới chân Đại Tuyết Sơn đã mai táng không biết bao nhiêu oan hồn của các huynh đệ.

Hình Vô Phảng nói:

- Vi huynh nhận được phong thư thì cuộc chiến ở Đại Tuyết Sơn đã chấm dứt, Thánh môn cũng đã lập thệ đầu phục Tần Vương. Huống chi tuy hắn là con cháu của Điền gia ở Lũng Tây, nhưng vi huynh vẫn không tin, hắn từng vào sinh ra tử với chúng ta bao nhiêu năm nay, sao lại có thể bán đứng huynh đệ như vậy.

Những năm gần đây vi huynh mới quyết tâm điều tra tìm chứng cứ, Điền Dương, nếu ngươi không phục bản tọa có thể đưa ra thêm nhiều chứng cứ.

- Sư phụ.

Một đôi thanh niên nam nữ đi tới, người nam tướng mạo đường đường rất có khí phách, ánh mắt sáng như điện, mặc nguyên bộ đồ màu đen càng làm cho khuôn mặt tuấn tú tăng thêm vẻ lạnh lùng ngạo mạn; người nữ thì thân hình uyển chuyển, mũi cao mắt xanh biếc, rõ ràng không phải là người Trung thổ.

Ai cũng biết hai người này chính là truyền nhân của Hình Vô Phảng, nam đệ tử là Lâm Phong Huyền, nữ đệ tử vốn là con của một đôi vợ chồng thương nhân Ba Tư, cả cha mẹ bị đạo tặc giết chết, Hình Vô Phảng vừa lúc đi ngang liền cứu về, thấy nàng thông minh liền thu làm đồ đệ, lại còn lấy họ của mình đặt tên là Hình Quang Vũ.

Không ngờ nàng ta lại chê chữ Hình không tốt, nên tự ý đổi tên thành Tinh Quang Vũ, Hình Vô Phảng rất thương yêu nàng do đó cũng chỉ cười xòa cho qua.

Hai người đi tới trước mặt Hình Vô Phảng, Tinh Quang Vũ cười duyên nói:

- Sư phụ quả thật thần cơ diệu toán, mới vừa rồi nhận được tín hiệu của người, đệ tử cùng với sư huynh liền chế trụ hai đồ đệ của Đồng trưởng lão, phát hiện hai người này có mang bồ câu đưa thư bên người, quả nhiên bọn chúng âm thầm mật báo cho Tần Vương, lén báo hành tung của Thánh môn ta cho Hàm Dương thành.

Hình Vô Phảng hỏi:

- Vậy hai người kia đâu?

Tĩnh Quang Vũ thản nhiên nói:

- Giết rồi.

Hình Vô Phảng ngẩn ra:

- Vì sao lại giết?

Tinh Quang Vũ nói:

- Hai tên này ngày thường nhìn đồ nhi với ánh mắt bẩn thỉu dâm dật, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, giữ chúng lại cũng chẳng hữu dụng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!