- Ngươi đã hao tổn nhiều tâm tư như vậy, bây giờ ta muốn lui cũng lui không được, huống chi nếu ta nói phải đi, ngươi sẽ để ta đi sao?
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói thật lòng ta sẽ không để ngươi đi, nhưng ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện ở lại. Dù gì ta và ngươi cũng trải qua cảnh ngộ giống nhau, chúng ta không thuộc về thời đại này nhưng bị bắt buộc phải thích ứng.
Tô Xảo Đồng cười cười nói:
- Ngươi hơn nữa còn mong muốn nắm chắc thời đại này trong tay chứ gì?
Sở Tranh trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như điều kiện cho phép ta sẽ thử làm. Thời đại này tuyệt không phải thời đại chúng ta từng biết theo ký ức kiếp trước, mọi chuyện đều thay đổi. Ta luôn nghi ngờ Lưu Thiện có giống chúng ta hay không, cũng đến đây từ một thời đại khác, nếu không làm sao y diệt được Ngụy, Ngô thống nhất thiên hạ?
Tam Quốc Diễn Nghĩa chắc ngươi đã đọc qua, Tào Ngụy
- Tôn Ngô nhân tài đông đúc, đặc biệt Bắc Ngụy còn có Tư Mã ý, Gia Cát Lượng vài lần bắc phạt đều công cốc tay không trở về, tại sao câu chuyện lại đổi thành Lưu Thiện dễ dàng thống nhất Trung Nguyên như thế?
Tô Xảo Đồng nói:
- Tuy vậy nhân vật Lưu Thiện này coi như chết trẻ, sau khi bình định thiên hạ được vài năm thì chết, rồi mấy hoàng tử tranh nhau kế vị, Đông Hán truyền thừa không được trăm năm có thể nói là do nền móng không được xây dựng vững chắc khi dựng nước.
Sở Tranh nói:
- Không sai.
Nhưng mặc dù triều Đông Hán chỉ tồn tại trăm năm quốc lực vẫn hơn xa triều đại vốn là triều Tây Tấn theo lịch sử kiếp trước.
Tuy vậy Đông Hán cuối cùng vẫn bị người Hồ tiêu diệt, nhưng người Hồ sau khi đánh hạ được thành đô của Đông Hán thì như nỏ mạnh hết đà, chỉ trụ được hơn mười năm thì bị đánh bật ra khỏi Trung Nguyên, di hại gây ra bởi Ngũ Hồ Loạn Hoa cũng không lớn cho lắm.
Cho đến ngày nay, Hồ man chỉ có thể ở quanh quất bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, rốt cuộc chưa từng bước vào lại Trung Nguyên thêm nửa bước, nguyên nhân trong đó quả thực cũng vì Đông Hán.
Nhưng từ trước tới nay, đại thế thiên hạ phân chia một thời gian dài thì tất hợp, Trung Nguyên chia làm bốn phần giằng co với nhau đã gần hai trăm năm, ngươi và ta đến thời đại này lẽ nào cam tâm cứ để cho tình hình tiếp tục duy trì như thế?
Chỉ có thống nhất thành một quốc gia cường mạnh mới có thể lâu dài chống lại kẻ thù bên ngoài. Hồ man ở phương bắc tuy đã bị Quách Hoài đánh tan phải lui về đại mạc, nhưng ngươi cũng biết, nhìn tổng quát sử sách thì hàng nghìn năm qua dân tộc du mục phương bắc tầng tầng lớp lớp từ Hung Nô cho đến Đột Quyết, sau lại có Nữ Chân, Mông Cổ, bất cứ lúc nào cũng dòm ngó giang sơn Trung Nguyên tươi đẹp.
Nếu Lưu Thiện có thể thống nhất tam quốc, vì sao ta lại không thể bình định thiên hạ?
Tô Xảo Đồng nhẹ nhàng nói:
- Ta tin ngươi có thể. Nếu như Lưu Thiện giống như chúng ta, quả thực ngươi và hắn ta có rất nhiều điểm giống nhau.
Sở Tranh cười nói:
- Ta giống y ở chỗ nào?
Tô Xảo Đồng buồn bã nói:
- Lưu Thiện khi sinh ra đã là hoàng tử, kết hợp với tài năng có sẵn của hắn đương nhiên như cá gặp nước, ngươi giống hắn là thế. Sở Danh Đường mặc dù không phải vua một nước, nhưng thế lực của Sở gia ở Triệu hiện giờ ngay cả hoàng đế cũng không thể sánh bằng.
Tài năng của Sở Danh Đường không kém hơn Lưu Bị, nếu không muốn nói giỏi hơn, ông ta coi trọng ngươi như vậy, hết lòng hết sức bồi dưỡng ngươi thành gia chủ đời kế của Sở gia. Còn như ta từ khi tới thế giới này, ngay khi tỉnh lại đã phải đấu tranh để sinh tồn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Cha mẹ của ta kể ra cũng là người tốt, chỉ tội năm ta tám tuổi sơn tặc vào thôn xóm đánh cướp tàn sát hầu hết người trong thôn, chỉ có một mình ta giả chết mới có thể trốn thoát, nếu không phải được Đại nguyên soái Tiết Phương Trọng của Tây Tần đi qua bắt gặp, một cô bé như ta lúc đó đã sớm chết đói trong rừng sâu núi thẳm.
Sở Tranh vẻ mặt kinh hãi, hắn thật không ngờ Tô Xảo Đồng đã phải trải qua tuổi thơ như vậy, lòng cảm thấy thương xót liền nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Tô Xảo Đồng hoàn toàn chìm trong ký ức, thì thào:
- Ta nhớ có người từng nói, thế gian có một con đường tên là Hoàng Tuyền, một cây cầu gọi là cầu Nại Hà, bên cạnh cầu có một tảng đá gọi là Tam Sinh Thạch, còn có loại canh gọi là Mạnh Bà Thang, uống Mạnh Bà Thang có thể quên đi tam sinh (ba đời).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!