Một viên phụ tá thất tha thất thểu chạy vào trong trướng.
Sở Danh Đường tay cầm bút khẽ run run:
- Chuyện gì mà cuống lên như thế.
Thấy Thống lĩnh đại nhân ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, viên phụ tá cảm thấy mình có chút đường đột, nhưng vẫn ngăn không được cơn hưng phấn:
- Vương, Trần hai vị phó thống lĩnh báo tin đại thắng, thủy quân Đại Triệu của ta ở vùng gần Cận Giang Thôn hoàn toàn tiêu diệt thủy quân Nam Tề!
Trong trướng một tiếng rầm nổ tung, trên mặt mỗi người đều lộ rõ sự vui mừng.
Sở Danh Đường chậm rãi buông bút trong tay, thầm thở nhẹ một hơi, suốt năm năm, tâm tư năm năm nay cuối cùng đã không uổng phí.
Các viên phụ tá đều chúc mừng Sở Danh Đường, không ngừng khen ngợi Thống lĩnh đại nhân chỉ huy đúng bài bản, dụng binh như thần, Gia Cát Võ Hầu năm xưa cũng phải kém đôi ba phần.
Sở Danh Đường chợt thấy Sở Tranh đang đứng ở bên cạnh đôi lông mày nhíu chặt, liền hỏi:
- Tranh nhi, ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Sở Tranh không ngờ Sở Danh Đường đột nhiên hỏi mình, ngây người một chút, rồi chỉ chỉ mấy viên phụ tá trong trướng cười nói:
- Con nghĩ, mọi người đã dành hết mọi lời khen ngợi cho phụ thân, vậy con còn lời nào để nói đây.
Mặt mọi người đều đỏ lên.
Những viên phụ tá này không dám có tí khinh thường nào đối với Sở Tranh. Từ khi chiến sự xảy ra, các lộ tướng lãnh đều biết tình hình nội bộ quân mình thật sự trọng yếu, văn thư báo cáo tình hình địa bàn các vùng chuyển đến, vô luận chuyện gì cũng đều thập phần khẩn cấp, khiến cho sáu bảy phụ tá bên cạnh Sở Danh Đường tay chân lóng ca lóng cóng không biết xử lý sao.
Sở Tranh ở một bên đứng nhìn, cuối cùng thật sự nhịn không được xắn tay nhào vào giúp. Hắn kiếp trước đã làm thư ký vài năm, đối với việc xử lý công văn rất rành rẽ, huống hồ người hiện đại quan liêu gấp bội so với người cổ đại, yêu cầu đối với thư ký cao hơn nhiều so với đám phụ tá này.
Lúc bắt đầu, chung quy cũng vì hai thời đại cách nhau quá xa, công việc không quen thuộc cho lắm, nhưng sau một thời gian, Sở Tranh dần dần thích nghi, dứt khoát yêu cầu tất cả phụ tá chuyển giao toàn bộ văn thư cho hắn xem qua trước, sau đó phân định nặng nhẹ, đến từ đâu, có yêu cầu gì phân loại đâu ra đó, rồi viết danh mục chính lên trên mỗi văn thư, y như việc thiết lập ra một tủ văn kiện phân loại thô sơ, rồi sau đó đệ trình lên bàn của Sở Danh Đường, do Sở Danh Đường tự giải quyết định đoạt.
Sau khi phê chuẩn phúc đáp, vẫn theo phân loại ban đầu xử lý, đợi chuyển giao cho các nơi do các thị vệ xử lý.
Mấy viên phụ tá thấy vậy chỉ biết nghẹn họng trố mắt nhìn, Sở Tranh thật sự cứu toàn bộ bọn họ, giờ chỉ cần đem văn thư giao cho Sở Tranh sau đó khoanh tay đứng nhìn, nếu thông minh một chút thì chịu khó để ý kỹ, ghi nhớ mọi việc trong lòng.
Sở Danh Đường lúc trước cũng không để ý, cho đến khi phát hiện chữ viết kia đúng là của con mình thì mới giật mình kinh ngạc.
Sở Tranh cũng kẻ cả quan liêu y như thế, cầm trong tay bản báo cáo chiến sự tỉ mỉ đọc qua một lần, mặt như cười mà không cười nói:
- Hà tiên sinh nói hơi quá, đại thắng thì đúng là đại thắng, nhưng nói toàn bộ tiêu diệt thì có chút không phải, vẫn còn ba soái thuyền của địch đào thoát, đoán chừng là chủ soái, phó soái và giám quân của thủy quân Nam Tề.
Sở Tranh sớm đã có chút hoài nghi, theo như người của phụ thân xử lý chiến trường các nơi báo cáo về, hắn nhanh chóng phát hiện ra quân số của quân Nam Tề không giống như con số phụ thân tuyên bố với mọi người, không phải hơn mười vạn quân, cao lắm cũng chỉ sáu vạn.
Với bấy nhiêu binh lực, còn ngông cuồng nói tới chuyện cử binh công Triệu, xem ra phụ thân của mình đang đùa bỡn vua tôi trên dưới trong triều như đồ vật trong tay. Tuy nhiên chuyện này đối với Triệu quốc quả thật chỉ có lợi không có hại gì, chỉ tội quân Nam Tề bị thua thê thảm mà thôi.
Sở Danh Đường nghe được tin đó không những không buồn mà còn vui mừng, Vương Minh Viễn và Trần Thượng Chí thi hành đúng mệnh lệnh, quả nhiên thả cho chủ tướng của địch chạy thoát, nếu bắt được là một đại phiền toái, giết cũng giết không được, chỉ có thể áp giải về kinh, rồi việc ông nói dối quân tình có thể bị bạch hóa khắp thiên hạ.
Trải qua mấy ngày ở chung cùng tiểu nhi tử, Sở Danh Đường phát hiện Sở Tranh thông minh vượt xa tưởng tượng của mình, chắc hắn đã phát giác ra chuyện quân số nhập nhèm. Sở Danh Đường nhìn nhìn Sở Tranh, vừa lúc Sở Tranh cũng liếc mắt nhìn ông, hai con hồ ly lớn nhỏ đồng thời cười lên ha hả.
Sở Tranh đột nhiên nhớ tới một chuyện nói:
- Phụ thân, phụ thân còn nhớ tên gian tế Lâm Phong Ngôn mà quận chúa áp giải tới không?
Sở Danh Đường gật gật đầu nói:
- Rồi sao?
- Hắn từng cung khai Nam Tề sẽ phái viện binh cho thủy quân, thời gian mặc dù chưa xác định rõ, nhưng con sợ bọn chúng cũng sắp tới rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!