Bình Nguyên quận là quận lớn nhất phía Nam của Bắc Triệu, ngăn cách giữa nó và Nam Tề chính là một con sông lớn.
Bởi thế, Nam tuyến đại doanh của một trong ba đại quân doanh Bắc Triệu nằm ngay tại đây với hơn mười vạn đại quân, mà Nam tuyến đại doanh thống lĩnh tướng quân có quan bậc còn cao hơn cả Thái thú của Bình Nguyên quận, cho nên đám binh tướng như hổ như báo này căn bản cũng chẳng để đám quan viên của quận vào trong mắt.
Thế nhưng, từ khi Sở Danh Đường nhậm chức Thái thú tới nay, việc an ninh trở nên rất ổn định, mà đám quan viên của Bình Nguyên quận cũng không nương tay xử trí binh lính dám càn quấy ở đây, muốn bắt liền bắt, sau khi phạt hơn mười trượng mới giao lại cho Nam tuyến đại doanh xử lý tiếp.
Sau một thời gian, dân chúng nơi đây cũng dần hiểu ra nội tình trong đó. Nguyên lai Sở thái thú chính là đương triều quốc cữu, nhạc phụ của hắn lại chính là Thượng thư Bộ binh Vương lão Hầu gia, đã thế Nam tuyến đại doanh Đỗ thống lĩnh vốn là ái tướng mà Vương lão Hầu gia đề bạt, phó thống lĩnh Vương Minh Viễn lại chính là em họ đằng vợ của Thái thú đại nhân.
Có mấy tầng quan hệ này, sống lưng của quan viên địa phương trong quận cũng trở nên cứng cỏi lên nhiều.
Bình Nguyên thành chính là thủ phủ của Bình Nguyên quận. Ở phía Tây thành có một khu lâm viên cực kỳ lớn, tên là Sướng Xuân viên, nơi đây cũng là hành cung của Bắc Triệu vương thất, tương truyền do Bắc Triệu thái tổ dựng lên.
Thái tổ hoàng đế cũng từng ở đây chỉ huy đại quân khiến cho mười lăm vạn quân Nam Tề thua không còn đường để đi, đành phải hết thảy nhảy xuống sông tìm đường sống.
Đây cũng là việc mà Thái tổ hoàng đế cực kỳ tâm đắc, cho đến nay, tại hai bên đại môn của Sướng Xuân viên vẫn còn khắc câu thơ của thái tổ làm ra
"Lâm giang bắc vọng, thiên lý giang sơn" ( tạm dịch nghĩa: Từ dòng sông nhìn về phương Bắc, chính là ngàn dặm giang sơn).
Bốn phía Sướng Xuân viên đều là phủ đệ của các đại quan hoặc quý nhân của Bình Nguyên quận. Đám quan viên bình thường rất ít khi tới đây, nơi đây dù sao cũng là sản nghiệp của hoàng gia nên bọn họ cũng không thể nào thích thì đến, nhưng đám con trai con gái của bọn họ thì lại chẳng có lo lắng nhiều như vậy, chúng thường xuyên len lén tới đây chơi đùa.
Những thị vệ phụ trách bảo vệ nơi đây đối với đám nhóc này cũng mắt nhắm mắt mở, tuy nói bọn họ lệ thuộc vào Cấm vệ quân của Bắc Triệu vương thất, nhưng dù sao nơi đây cũng xa kinh thành, bọn họ hàng ngày có nhiều cái còn phải dựa vào quan viên địa phương.
Lúc này chính là thời gian đầu mùa xuân, mười mấy đứa trẻ đang chơi đùa trên một thảm cỏ lớn bên trong Sướng Xuân viên, rất là náo nhiệt.
- Xem kìa, hai vị công tử của Sở gia đã tới.
Một thiếu niên đột nhiên kêu lên.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai người thiếu niên từ phía cửa phụ của Sướng Xuân viên đi đến, trong đó có một người ôm một tiểu hài tử. Hai thiếu niên này, người anh là Sở Hiên, người em là Sở Nguyên, là con của Thái Thú Bình Nguyên quận Sở Danh Đường.
Tiểu hài tử còn lại chính là con thứ năm của Sở Danh Đường, tên là Sở Tranh, vừa mới sáu tuổi, trông rất kháu khỉnh đáng yêu, lại thông minh nhu thuận, Sở lão phu nhân thường khen cháu mình là tụ tập tất cả linh khí của Sở gia mà ra.
Một tuổi có thể nói, bốn tuổi có thể đọc, mọi người trong phủ ai ai cũng coi hắn như bảo bối. Sở Danh Đường thương yêu ấu tử càng không gì sánh được, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, có lúc còn làm ngựa cho Sở Tranh cưỡi, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ nghiêm khắc đối với Sở Hiên và Sở Nguyên, thực khiến hai vị ca ca của Sở Tranh đố kị không thôi.
Tuổi tác của Sở Hiên và Sở Nguyên không chênh lệch nhau mấy nên anh em rất hợp tính nhau, hầu như cả ngày đều vui đùa cùng nhau. Ngày hôm nay đột nhiên nổi hứng, hai anh em mang cả Sở Tranh len lén ra ngoài gặp bạn bè.
Hai người họ bình thường mặc dù có chút bất mãn với phụ thân vì quá thiên vị ấu đệ, nhưng vẫn rất quý đệ đệ bảo bối này, lần này mang hắn đi theo cũng muốn giới thiệu đệ đệ của mình với đám bằng hữu, giống như tiểu hài tử khi có cái gì đó yêu quý đều rất thích khoe khoang một lần, dạng như cái ta có cái ngươi không có.
Bọn con nít lúc này ùa ra nghênh đón, đám thân thiết thì gọi Sở đại ca, Sở tam ca, nhưng đại đa số đều gọi bọn họ là Sở công tử. Chỉ có hai người vẫn đứng thẳng không động đậy gì, nhất là vị thiếu niên trong số hai người này mặt lộ vẻ khinh khỉnh.
Không ngoài sở liệu, bọn con nít vừa thấy Sở Tranh đều thấy yêu mến liền, đứa thì xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tranh, đứa thì nắm nắm bàn tay nhỏ bé của hắn khiến Sở Tranh sợ đến nỗi chẳng biết làm sao chống lại, nước mắt trào ra từ hai khóe mắt.
Sở Hiên và Sở Nguyên thấy vậy không khỏi nóng nảy, vội vàng Đông đẩy, Tây gạt đám móng vuốt này ra khỏi em trai mình, Sở Nguyên cũng không biết từ đâu cướp được một chuỗi mứt quả đem nhét vào trong tay Sở Tranh. Nhìn những viên kẹo hồng hồng ngon lành, Sở Tranh lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Náo loạn một hồi, Sở Hiên và Sở Nguyên mới chú ý tới hai người đang đứng một bên kia, liền tách ra khỏi bọn con nít, hướng hai người đó thi lễ:
- Tham kiếm Tiểu vương gia, Kỳ quận chúa.
Hai người này chính là con trai và con gái của đương triều Xương Bình Vương tên là Triệu Ứng và Triệu Kỳ. Xương Bình Vương chính là em trai ruột duy nhất của Hoàng thượng, theo lệ cũ của Bắc Triệu, anh em của Hoàng thượng không được phép ở trong kinh thành, để tránh khỏi việc kết giao với quyền thần có ý đồ gây rối.
Bởi vậy, cho dù quan hệ giữa Xương Bình Vương và Hoàng thượng có tốt đến mấy, ông ta vẫn phải tới Bình Nguyên quận.
Triệu Ứng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua đám người đi theo phía sau huynh đệ Sở gia rồi mới nói:
- Hai vị thật là uy phong a.
Sở Hiên dù sao cũng từng trải nhiều việc, biết cái mềm nắn rắn buông, không nói gì cả. Thế nhưng Sở Nguyên lại là kẻ rất nóng nảy bộp chộp, hai mắt long lên nói:
- Tiểu vương gia quá khen, đó đều nhờ vào phước ấm của gia phụ thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!