"À, em đang nghĩ vị Thiên vương chết trong biệt thự 4 năm trước tên gì?" Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày.
"Anh ta chết như thế nào?"
Mặt Lâm Nghệ Thiên cứng đờ, nụ cười cũng có chút cứng ngắc, anh thở dài nói
"Đã lâu lắm rồi không ai nói đến chuyện này, người kia…"
Tiếu Kỳ Thậm không ngờ Lâm Nghệ Thiên có biết chuyện này, 4 năm qua, hắn chưa từng nghe thấy chuyện Lâm Nghệ Thiên có liên quan gì với ngôi sao đó.
"Người kia, chính là sinh ra để làm một Siêu sao Thiên vương." Tiếng cười của Lâm Nghệ Thiên vang lên mang theo niềm thương tiếc
"Khi đó anh ta còn lõi đời hơn cả cậu bây giờ, người ngoài đều thích gọi người đó là hoàng tử tình cảm, chứ thật ra anh ta chỉ là một kẻ vô tình."
Tiếu Kỳ Thậm nghe ra chút manh mối từ trong lời nói của Lâm Nghệ Thiên, nghi hoặc hỏi tiếp
"Vậy người đó rốt cuộc chết như thế nào?"
Anh ta… Giọng Lâm Nghệ Thiên có chút run
"Anh ta là bị người khác hại chết."
"Bởi vì quá nổi tiếng, nên bị kẻ khác đố kị?" Tiếu Kỳ Thậm lơ đãng hỏi.
Lâm Nghệ Thiên lắc đầu,
"Anh ta là… Chỉ bởi vì một người đàn bà điên vì tình mà chết, hoàng tử tình cảm, kỳ thật chỉ là một người đàn ông coi thường tình yêu."
Tiếu Kỳ Thậm không ngờ đáp án lại là vậy, cười một tiếng
"Chết như vậy, một Thiên Vương, cũng chẳng có gì hơn."
Không gian tối lại, Tiếu Kỳ Thậm không thấy rõ vẻ mặt Lâm Nghệ Thiên, nhưng lúc âm nhạc nhỏ xuống hắn có thể nghe rõ lời Lâm Nghệ Thiên nói.
"Tôi thấy anh ta là người có đủ khí chất minh tinh nhất."
Dường như Lâm Nghệ Thiên còn tiếp tục nâng danh tiếng cho ngôi sao kia, chỉ là Tiếu Kỳ Thậm không có nghe rõ, hắn giễu cợt nhìn lên sân khấu, một ca sĩ nào đó đang nhảy trên nền ca khúc tuy sôi nổi nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Khí chất ngôi sao, chẳng phải chỉ toàn là giả tạo sao?
Tiệc tối chấm dứt, Đan Á Đồng bỏ hai tay vào túi quần, ung dung đi đằng sau Nguyên Văn, khi cậu lên xe, trong khoảnh khắc đó có thể nghe được tiếng chớp chớp sau cửa.
Ngồi vào trong xe, cậu nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Nguyên Văn ngồi ở bên kia, Đinh Nham ngồi giữa hai người, nhưng không khí trong xe cũng không thể coi là tốt được.
"Cậu hôm nay định dùng giọng nào để dạy bảo tôi vậy? Giờ người ta có chỗ dựa là Tiếu Thiên vương rồi mà." Giọng Nguyên Văn đầy mùi ganh ghét, cay độc.
Đinh Nham cau mày có chút không vừa ý, thấp giọng trách A Văn!
Đan Á Đồng mở mắt ra, thản nhiên nhìn về phía Nguyên Văn
"Cậu muốn biết gì thì mới vừa lòng hả?" Cậu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi nói
"Tôi đã từng nói rồi, trong giới giải trí, không bao giờ có chuyện có thể cười người khác mãi mãi được."
"Cho nên, giờ cậu đang khoe khoang với tôi á!"
Nguyên Văn biến sắc, mặt đỏ lên.
"Cậu đang mưu tính cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!