Chương 49: Khí thế cuộc chiến? vớ vẩn!

Trong lúc quay phim, nhiều động tác dù rất nhỏ nhưng đều làm ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của cảnh quay. Mà trong phim Đan Á Đồng phải đánh đàn tranh, trong giới có rất ít người học đàn này, cho nên nếu làm động tác giả thì đôi khi biểu hiện sẽ không giống và thiếu cảm xúc.

Đan Á Đồng mắt nhìn Lý Nam ngồi bên cạnh máy giám thị, mỉm cười, thu hồi ánh mắt, kéo vạt áo ngồi xuống trước cây đàn, khóe mắt mang theo chút mị hoặc.

Mị hoặc, là sự hấp dẫn của hồ ly.

Ánh mắt coi thường ẩn sâu trong đôi mắt của Lý Nam khi nhìn thấy động tác ngồi xuống của cậu, liền lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.

Làm một đạo diễn lâu năm, hắn đương nhiên phân biệt tốt đâu là một diễn viên xuất sắc, mà tư thế ngồi này của Đan Á Đồng cũng đã nói rõ giờ phút này cậu chính là hồ yêu Phong Vô, mà không phải là một diễn viên trong xã hội hiện đại.

"OK, 3, 2, 1, Action!"

Ngón tay dài nhỏ như bạch ngọc, nhẹ nhàng gẩy dây cầm, một cánh hoa đào rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, góp phần nổi thêm vài phần hấp dẫn.

Ngón tay khẽ nhúc nhích Đinh một tiếng rất êm tai, chủ nhân của đôi tay tựa hồ rất hài lòng với tiếng cầm, chậm rãi vuốt thân cầm, giống như chạm vào người tình của mình.

Màn hình được kéo lên, là áo bào trắng như tuyết.

Lại hướng lên, là chiếc cằm thon nhỏ cùng đôi môi phấn nhuận, mà miệng có chút nhếch lên, nói rõ tâm tình người này rất tốt, làm cho người khác nhịn không được muốn biết dung nhan người này tuyệt thế khuynh thành như thế nào.

Nào ngờ màn ảnh lại chuyển, dần kéo ra xa, chỉ có thể nhìn thấy dưới cây đào mơ hồ một thân ảnh màu trắng có chút biếng nhác, đan xen là những cánh hoa đào tung bay, mang theo cảm giác tao nhã không gì sánh bằng.

Trong màn ảnh xuất hiện một đôi cẩm hài màu ngân bạch, vạt áo màu xanh nhạt cùng hài ngân bạch phối cùng một chỗ với nhau, cảm giác thư thích khó nói lên lời.

Màn ảnh lặng lẽ dời lên, không giống như cách chuyển hình ảnh lần trước, khung hình hé ra gương mặt tuấn mỹ lại ôn hòa, nam tử đứng ở bên bụi hoa trắng, đôi mắt hắc bạch phân minh ngẩn ngơ nhìn về một phía. Ánh mắt lưu luyến không rời đi dường như điều hắn nhìn thấy chính là toàn bộ nhân gian này.

Màn ảnh lần nữa trở lại, vẫn là ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay khẽ động, sờ lên dây cầm, tiếng đàn thanh u vang lên giống như là xuân phong, không chỉ mang lại cảm giác thư thích mà còn đầy hấp dẫn.

Nam tử áo lục lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, trong nháy mắt đó chính là vĩnh hằng.

Phảng phất như đã qua thật lâu, lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị lạc ở nơi đây. Có lẽ bởi vì tiếng cầm làm cho hắn si mê, cũng có lẽ là bởi vì người đánh đàn làm cho lòng người say đắm.

Nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần liên quan tới người này thì đều là sự tồn tại tốt đẹp trên thế gian.

Tiếng cầm dừng lại, những ngón tay trắng nõn được thu lại từ từ, lư hương trên bàn để cầm vẫn còn tản ra từng đường khói màu lục, xuất hiện trong màn ảnh lúc này là khuôn mặt khiến vạn người chờ mong, thanh ti như mực, đồng tử màu trà, còn có đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo một chút, khóe miệng của cậu nở một nụ cười khuynh thành, nhìn về phía lục y nam tử đang đứng.

Bốn mắt nhìn nhau, cùng với rất nhiều cánh hoa rơi tung bay, hương hoa tuyệt vời.

Tốt, cắt! Lý Nam sau nửa ngày sững sờ mới giật mình tỉnh lại, vỗ đùi nói

"Tuyệt vời, thật sự là quá hay." nói xong, hắn xoay người đối với Liêu Nhiễm còn đang ngốc lăng, nói

"Cô Liêu, hai người kia thật sự rất phù hợp với vai diễn này, tốt lắm, tốt lắm."

Giờ phút này hắn thật kích động đến nói năng cũng trở nên lộn xộn.

"Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt!" Liêu Nhiễm lau nhanh khóe miệng đang chảy ra chất lỏng nào đó, vọt nhanh tới bên Đan Á Đồng vẫn đang ngồi ở bàn đặt cầm

"Á Đồng, hóa ra cậu biết chơi đàn tranh, còn chơi tốt như vậy. Quả nhiên là nữ vương điện hạ toàn năng, thật quá đẹp, quá đẹp!"

Đan Á Đồng thu lại vẻ yêu mị, ôn hòa cười nói

"Chị Liêu khích lệ em rồi." Tuy nhiên, cậu có chút không rõ ý tứ trong lời nói của người phụ nữ này.

"Không phải khích lệ, tuyệt đối không phải khích lệ đâu." Liêu Nhiễm chắp hai tay lại với nhau, hai mắt sáng ngời nói

"Cậu đúng là nữ vương, hy vọng duy nhất mà tôi tìm kiếm. Cậu là cứu tinh của tôi, tôi bởi vì nữ vương biến kiêu ngạo mà tâm như pha lê vỡ, may mà được cậu chữa khỏi."

Đan Á Đồng ngẩng đầu sửa sang lại chỗ tóc lộn xộn trước trán, nhằm che dấu ý cười ở khóe miệng mình đã trở nên run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!