Chương 39: Quyết tâm

"Là đi thử phục trang trong phim"Ngàn năm. Tiếu Thiên vương mỉm cười nhìn Đường Nguyễn Khanh, nụ cười trên mặt hắn có thể gây ra lực sát thương không hề nhỏ cho bao cô gái

"Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này anh họ không nhất thiết phải xen vào nhiều như vậy đâu."

Đường Nguyễn Khanh cười cười, miễn cưỡng nói Thì ra là thế.

Nhìn hai người đi xa, nụ cười trên môi y dần dần biến mất, chẳng lẽ lần này Tử Mặc nghiêm túc thật sự ư?

Hai người khác ngồi trên sofa cùng mở mắt thật to, sau đó họ tỏ vẻ cái gì cũng không thấy, chỉ là sắc mặt của Ngụy Tiểu Di trở nên tái nhợt có chút khó coi.

"Theo em biết thì công tác chuẩn bị cho"Ngàn năm

"vẫn chưa xong hết, nên ngày mai làm sao thử phục trang được?"

Đi đến một góc quẹo, Đan Á Đồng đẩy nhẹ cái tay trên vai mình ra

"Anh không sợ ngày mai tổng giám đốc Đường sẽ tìm tới gây phiền toái cho anh à?"

Tiếu Kỳ Thậm vốn định lại vòng tay lên vai đối phương, nhưng thấy có dao nhẹ nhàng bay ra từ trong ánh mắt của cậu thì cười tủm tỉm rút tay về

"Á Đồng hỏi chuyện này là vì lo lắng cho tôi à?"

"Tiếu ca nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi."

Đan Á Đồng cười như một con cáo nhỏ.

Tiếu Kỳ Thậm nhớ tới biểu lộ ẩn nhẫn vừa rồi của Đan Á Đồng, còn có sự lạnh lùng trong đôi mắt màu trà ấy, hắn mỉm cười

"Nếu là vì Á Đồng, đắc tội ai tôi cũng không sợ."

Đan Á Đồng liếc xéo vị Thiên vương đang rất nổi tiếng trong giới này, tùy tiện nói mấy lời buồn nôn này mà mặt dày không thấy ngượng, cậu đành để dành đôi mắt khinh bỉ ngó lên trần nhà xanh vàng rực rỡ vậy

"Tiếu ca, vậy mai tổng giám đốc hỏi tới thì nói sao giờ?"

"Yên tâm đi, anh ấy không tới làm phiền cậu đâu."

Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói tránh đi,

"Giờ cũng trễ quá rồi, tôi đưa cậu về nhà."

Đan Á Đồng nhìn hội trường xa hoa, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú cho Lộ Phàm, sau đó nghiêng đầu nói với Tiếu Kỳ Thậm Đi thôi.

Lộ Phàm gập lại nắp điện thoại, khẽ nhíu mày, rốt cuộc là vì cái gì mà Tiếu Kỳ Thậm năm lần bảy lượt tiếp cận Đan Á Đồng, hơn nữa bây giờ bên ngoài khách sạn nhất định sẽ có rất nhiều paparazzi đang canh me, là một Thiên vương như cậu ta sao lại không biết chuyện này, cứ ngang nhiên một mình cùng Đan Á Đồng ra bằng cửa trước như vậy sao?

Xoa xoa cái trán, khó trách người đại diện của Tiếu Thiên vương luôn trong tình trạng vô lực khi lăng xê cho vị này, xem ra cũng không phải không có nguyên nhân.

Tiếu Đại Thiên Vương này thật đúng là không thể để cho người khác bớt lo.

Tiếu Kỳ Thậm phát hiện, nếu như hắn không chủ động nói chuyện với Đan Á Đồng thì phần lớn thời gian cậu sẽ rất yên lặng, dù cho ngồi trong xe cũng chỉ thích ngó ra bên ngoài, mà bên ngoài thì có cái gì để mà xem chứ.

Giống như lúc này, hai mắt cậu chớp cũng không thèm chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng chính cái gì cũng không có này lại lộ ra một tia tang thương.

Tiếu Kỳ Thậm luôn nhìn không thấu thiếu niên này, tuy nhiên hắn lại luôn bị cậu hấp dẫn, giống như một người bị cầm tù mà hắn cũng hiểu được bản thân mình là cam tâm tình nguyện.

Mở chương trình bản tin giao thông trên radio ra, một giọng nữ duyên dáng vang lên

"Cảm ơn các vị thính giả đang lắng nghe chương trình, hôm nay đã có rất nhiều vị thính giả gửi lời yêu cầu ca khúc"Ngàn năm, xem ra ca khúcNgàn năm

"của nam ca sĩ Đan Á Đồng đang rất được mọi người yêu thích, như vậy chương trình xin phát ca khúc cực kỳ tình cảm này của Đan Á Đồng, chúc quý vị thính giả trên đường đi vui vẻ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!