Thế giới của Đan Á Đồng là màu gì?
Cậu mặc dù có một ít kí ức của Đan Á Đồng, nhưng là đối với những thứ người này yêu thích lại không có hứng thú.
Cậu đẩy ra cánh cửa phòng mà trước đây từ khi cậu tỉnh lại vẫn để đóng. Trong phòng này chất đầy đồ bị cậu thay thế, lớn thì như tủ bát, nhỏ thì như là thìa, những cái này, cậu hoàn toàn không thích, cho nên, ngay sau khi tỉnh lại, cậu liền không chút do dự mà thay thế toàn bộ chúng.
Căn phòng chứa đầy đồ đã phủ lên một lớp bụi mỏng, tay cậu lướt nhẹ qua mặt bàn, trên bàn liền lưu lại dấu vết rõ ràng.
Ly nước có hình phim hoạt hình, ghế sô pha màu sắc rực rỡ, còn có bộ đồ ăn với hình kì quặc. Cậu cười nhạt một tiếng, cho dù bên ngoài biểu hiện tính ngoan ngoãn, thì rốt cuộc cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ thích thú với những đồ vật theo trào lưu như vậy.
Nếu dùng màu sắc để hình dung, hẳn là màu đỏ và màu xanh lá cây.
Mặc dù những màu đỏ này cuối cũng cũng toàn bộ biến thành màu xám.
Cầm lấy một cái mũ lưỡi trai, cậu bấm một dãy số
"Xin chào, đây là công ty dọn nhà phải không, chỗ của tôi cần xử lý một ít đồ, địa chỉ là…"
Mặc kệ quá khứ ra sao, cậu không có hứng thú đi quan tâm chuyện riêng của người khác. Cho dù bây giờ cậu là chủ nhân của thân thể này, thế nhưng, cũng chỉ là vậy thôi, cậu không cần phải men theo con đường quá khứ để tìm hiểu nó.
Con người khi còn sống thì dài như vậy, rồi cũng ngắn ngủi. Bị người khác hoài nghi cũng được, không hiểu cũng được, Cảnh An Tước cậu chỉ muốn sống cho thật vui vẻ, ngay cả cái chết cũng đã từng trải qua, vậy thì còn cái gì không thể tiếp nhận đây?
Chờ đến khi đồ đạc được thanh lý hết, đặt một chiếc đàn dương cầm có lẽ là một ý tưởng hay. Cậu đi đến bên cạnh giường, kéo màn cửa ra, nhìn mặt khác của cư xá, cũng giống như các nhà cao tầng khác đều không nhìn thấy rõ cảnh sắc của khu vườn nhỏ.
Khẽ chau mày, ánh mặt trời vàng ruộm lúc chiều tà chiếu lên trên mặt cậu, khiến gương mặt cậu có màu khác thường, nheo mắt, rồi hạ màn cửa xuống, trong nháy mặt gian phòng dường như so với lúc mới mở cửa càng tối mờ hơn.
Nhắm lại hai mắt, cậu cười nhạt một cái, người ở mãi trong bóng đêm mà tiếp xúc với ánh mặt trời, liền sẽ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Nhưng mà khi người đó một lần nữa đánh mất ánh mặt trời, liền sẽ ngẩn người đứng trước sự tối tăm, giống như có lẽ nó quá tối đến độ làm cho người đó không thể chịu đựng được nữa.
Đây là thói quen của con người, dù nỗ lực sửa cỡ nào cũng không thể sửa được.
Cậu không cho rằng trên thế giới này thật sự có người có thói quen giống nhau, mà cậu từ đầu đến cuối cũng không có nghĩ qua là bản thân cùng Đan Á Đồng có điểm gì tương tự.
Cho dù muốn diễn trò, cậu cũng chỉ muốn diễn cảnh mình yêu thích, còn cuộc số của Đan Á Đồng này, cậu không có hứng thú diễn lại từng cái một.
Điện thoại tắt chuông đột nhiên phát sáng, cậu lấy điện thoại di động lên, cũng không nhìn màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói
"Alo, tôi là Đan Á Đồng đây."
Đầu bên kia điện thoại không có người đáp lại, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Lúc chạng vạng tối, là lúc gặp ma chăng.
Đợi thật lâu, cậu có chút không kiên nhẫn, đang định gập điện thoại lại, thì đầu kia lại truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Đồng.
….
Kéo cửa phòng ra, Đan Á Đồng ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, nhấn mở TV, xem một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, bấm số điện thoại trợ lý riêng.
Lúc Dương Quân nhận được điện thoại của Đan Á Đồng, là lúc hắn đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ cùng một người đẹp trong quán bar, nghe được nội dung của đối phương trong điện thoại, hắn hận không thể cầm điện thoại ném ra xa.
Người đẹp ngồi với hắn cũng có chút giao tình, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi Làm sao vậy?
"Nhà chúng tôi nuôi một con chó, giờ nó đang muốn ăn vặt!" Dương Quân nghiến răng rời quán bar, cái thằng nhóc chết tiệt, thật không thể yên được một lúc mà!
"Chó gì mà cao cấp thế, muốn ăn vặt lại tự gọi điện thoại được à?" Cô gái móc ra điếu thuốc lá, kẹp ở giữa hai ngón rồi châm lửa, nhún vai, xoay người nói với barman ở đằng sau Một ly cà phê sữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!