Chương 25: Mời

Sau khi thu xong phần điệp khúc của hai bài hát, giọng của Đan Á Đồng cũng không còn ở trạng thái tốt nhất nữa. Dương Lực Giản là tổng giám đầy kinh nghiệm, nên liền thật nhanh đưa ra quyết định dừng công tác thu âm lại. Anh làm kí hiệu ngừng thu âm cho các chuyên gia âm thanh và các nhân viên khác.

Đan Á Đồng tháo tai nghe xuống, mỉm cười và bước ra khỏi phòng thu âm, cậu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Dương Lực Giản, từ lúc bước vào tới giờ thái độ vẫn như cũ, hình như cũng không đem việc Dương Lực Giản lúc đầu từ chối bắt tay với cậu để trong bụng.

Dương Lực Giản gật đầu với cậu, trên mặt không nhìn ra là đang suy nghĩ gì, nhưng mà rõ ràng là so với thái độ lúc trước thì tốt hơn nhiều.

Ngồi xuống cái ghế sô pha nhỏ ở một bên, Đan Á Đồng lim dim mắt để nghỉ ngơi một chút, thế nên cậu không thấy Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa bước vào.

Nhân viên công tác nhìn thấy tổng tài của họ đích thân tới, đều kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Mà ngay cả Dương Lực Giản mặt lạnh cũng quay sang nhìn Đường Nguyễn Khanh một lúc.

Trước mắt bao người, Đường Nguyễn Khanh từng bước từng bước một đi đến ghế sô pha thiếu niên đang ngồi. Sắc mặt chàng trai có chút tái nhợt, khi nhắm mắt lại thoạt nhìn thật yên bình.

Ngay khi Đường Nguyễn Khanh đến gần, thì người trên ghế sô pha cũng mở mắt, lẳng lặng nhìn y, trong đồng tử màu trà ấy có hình ảnh mơ hồ của y.

Đôi mắt này quá mức bình tĩnh.

Đường Nguyễn Khanh nhìn thiếu niên đứng dậy, mỉm cười, sau đó xưng hô với y bằng một âm lượng vừa phải.

Đường tổng. Đan Á Đồng khẽ gật đầu, đứng sang một bên ghế sô pha, mỉm cười, rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Hát rất khá.

Đường Nguyễn Khanh đi đến bên người Đan Á Đồng, vỗ vỗ lên vai của cậu Rất có tiềm năng.

Người nói cố tình hay là vô tình thì Đan Á Đồng không biết, nhưng là người nghe nhất định sẽ cố ý. Mà hiện tại cũng không biết các nhân viên công tác ở đây có qua lại mật thiết với các nghệ sĩ cùng công ty mình hay không.

Lời nói lúc này của Đường Nguyễn Khanh, không đến nửa giờ sau, nhất định sẽ nhanh chóng được rỉ tới tai của những người đó. Đan Á Đồng trên mặt mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cậu thật không tin người đàn ông này không nghĩ ra được điểm này, rốt cuộc người này muốn cho thấy cái gì đây?

Mắt nhìn của y, hay là nói, y quá mức nhàm chán, nên muốn giúp đỡ một tân binh đạt được vị trí nhất định trong công ty?

Một tổng tài công ty giải trí nói dưới trướng mình có một nghệ sĩ có tiềm năng, hơn nữa có khả năng sẽ dốc toàn lực để nâng đỡ cậu ta, điều này làm cho các nhân viên ít nhiều trong lòng sẽ có suy đoán. Trừ việc thực lực của thiếu niên này ít nhiều cũng đã bộc lộ rõ, thì có lẽ tổng tài có chút mục đích.

Bây giờ tất cả đều giả bộ như đang làm chuyện khác, tỏ vẻ như những lời của Đường Nguyễn Khanh vừa nói vẫn giống như bao lời nói khác của y.

Lộ Phàm có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, anh đột nhiên nhớ tới người nam nhân này trước giờ đối đãi với gà trong công ty giống như là đối đãi với một loại hàng hóa. Chưa bao giờ thấy qua vị Đường tổng này lại quan tâm cấp dưới như thế.

Anh không thể hiểu được Đường Nguyễn Khanh, giống như anh cũng không hiểu nổi Cảnh An Tước. Nhưng mà đây lại là hai người đàn ông khác nhau.

Cảnh An Tước thích đeo mặt nạ khác nhau cho vui, còn Đường Nguyễn Khanh lại thích lộ ra khuôn mặt tươi cười như hồ ly ở nơi đông người, nhưng khi đang làm việc thì lạnh lùng đến độ gần như không có ai dám thở.

Nhìn chung thì hai người đàn ông này đều tồn tại như sao Hỏa.

Dương Quân bưng một ly nước ấm trong đó có bỏ thêm chút mật ong đến cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng nhẹ nhàng nhận lấy rồi nhấp một ngụm, trên môi còn dính lại một chút nước mật ong, liền trông có vẻ có chút ướt át, vô hình chung lại lộ ra sự hấp dẫn.

Đường Nguyễn Khanh tầm mắt đảo qua môi cậu, rồi xoay người sang nói với Dương Lực Giản

"Dương Tổng giám, tiến độ thu âm album của Á Đồng nhanh nhất là mất bao lâu?"

Dương Lực Giản nhìn thiếu niên đang mỉm cười, trên tay cầm ly nước mật ong đứng cạnh sô pha

"Nếu được như hôm nay, thì có thể là trong nửa tháng."

Đường Nguyễn Khanh gật đầu, lập tức tiếp tục hỏi

"Hôm nay còn thu tiếp không?"

Dương Lực Giản nhìn Đường Nguyễn Khanh, đứng dậy nói

"Hôm nay có thể nghỉ ngơi, ngày mai vào giờ như cũ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!