Scandal từ từ chìm xuống, Đan Á Đồng trong lúc rảnh rỗi tại trường quay thì nghe được tin mọi hoạt động của Nguyên Văn bị đình chỉ.
Một phóng viên đã hỏi quan điểm của cậu về vấn đề này, cậu luôn bày tỏ tâm trạng tiếc nuối. Mà thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, cậu cũng thật sự cảm thấy tiếc.
Trong thế giới này, người làm nghệ thuật quá nhiều, Nguyên Văn không hiểu được các quy tắc trong đó, cuối cùng chỉ có một con đường có thể đi được, đó chính là tụt dốc.
Cái vòng luẩn quẩn này, cần đâu chỉ là cái vẻ ngoài, nhiều khi, chính là đầu óc. Những người ngoại đạo luôn thích dùng bình hoa để miêu tả vẻ đẹp của những nữ diễn viên nổi tiếng.
Nhưng mà những người đó nào biết được, để có thể vươn lên vị trí hàng đầu trong giới nghệ sĩ, được mọi người biết tới, điều này sao có thể chỉ là một bình hoa. Hễ được công nhận là nữ diễn viên bình hoa thì họ đều là những người phụ nữ thông minh.
Nếu là cô gái không đủ thông minh, thì ngay cả hội được người đời xưng tụng là bình hoa cũng không có.
Gấp lại tập kịch bản trong tay, Đan Á Đồng tự thay sang bộ trang phục cuối cùng, một bộ áo đỏ như màu máu.
Mũ miện san hô huyết sắc, trên người là trang phục màu đỏ, chàng trai trong gương, chân mày thật xinh đẹp.
"Á Đồng, chuẩn bị xong chưa?"
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, cửa, không hề được báo hiệu trước cứ như vậy được mở ra.
Oh Lâm Vũ Hân ngược lại hít một hơi
"Wow, thằng nhóc này không ngờ trong trang phục hóa trang lại tạo ra cảm giác như vậy."
Đan Á Đồng cười ngượng ngùng với Lâm Vũ Hân, lập tức vẻ quyến rũ ban nãy đều bay mất, cậu đến bên người Lâm Vũ Hân nói
"Chị Vũ Hân, cảm giác gì ạ?"
Lâm Vũ Hân thu hồi ánh mắt, nhún vai
"Giờ thì cảm giác gì cũng không có." Vừa rồi, chắc là bản thân bị chiếc áo màu đỏ làm lóa mắt, nên mới sinh ra ảo giác vậy. Đứa bé này, sao có thể có vẻ mê hoặc như vậy chứ?
Chìa tay qua sửa sang lại mái tóc giả của Đan Á Đồng, Lâm Vũ Hân có chút tiếc nuối nói
"Hôm nay là cảnh quay chung cuối cùng của chúng ta, không biết về sau khi nào có thể hợp tác chung nữa."
Đan Á Đồng để mặc đối phương chỉnh trang lại y phục cho mình, cậu mỉm cười nói
"Chúng ta cùng chung một công ty, rồi sẽ có cơ hội hợp tác thôi."
"Thật không biết nhóc là khờ thật hay giả ngốc nữa." Lâm Vũ Hân thở dài, là người nổi tiếng, cho dù ở cùng một công ty, cũng không có được bao nhiêu cơ hội có thể gặp mặt. Huống chi sự nổi tiếng của hai người chênh lệch quá nhiều, nên cơ hội đóng chung phim cũng không nhiều.
Đối với cậu nhóc này, cô thật sự quýmến.
Đan Á Đồng cúi đầu xuống, giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, chỉ có 4 năm thôi, mà so với quá khứ Lâm Vũ Hân đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù trông vẫn đặc biệt độc lập như trước, nhưng cũng là đã thích ứng với cái thế giới này.
Thấy phía bên kia ngơ ngác không nói lời nào, Lâm Vũ Hân gõ đầu Đan Á Đồng một cái
"Được rồi, giờ thì ôn lại kịch bản trong đầu đi, sẽ quay ngay đấy."
Oh thiếu niên chỉ đồng ý như vậy, sẽ không nịnh nọt nhiều, trong con ngươi luôn cất giấu một điều gì đó, làm cho không thể nhìn rõ tâm trạng cậu ra sao.
Tiếu Kỳ Thậm đi ngang qua phòng hóa trang của Đan Á Đồng, cánh cửa bán mở vừa vặn có thể nhìn rõ nụ cười dịu dàng của chàng trai, còn có động tác của Lâm Vũ Hân đang chỉnh sửa lại phụ kiện thắt lưng cho cậu.
Hắn dừng bước lại, thấy rõ tình cảm ấm áp trong mắt chàng trai, cười thế này, là hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, có lẽ là bất ngờ, chàng trai này luôn làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn là khó hiểu.
Sau vụ Đường Nguyễn Khanh lần đầu đưa cậu về nhà đến nay, thì không còn có bất kì tin tức nào về mối quan hệ của hai người đó nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!