"Em vẫn đánh Thái Cực quyền như vậy, Cảnh An Tước."
Thiếu niên trên ghế sofa khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đường Nguyễn Khanh giống như là đang thông cảm cho một kẻ đầu óc không bình thường.
Đường Nguyễn Khanh thấp giọng bật cười, nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của thiếu niên, nói Cậu có thể đi.
Vậy xin phép anh.
Đan Á Đồng đứng lên, ngang qua Đường Nguyễn Khanh đang cười một cách khó hiểu, lịch sự cười, rồi đóng cửa lại không chút do dự đi ra ngoài.
Đường Nguyễn Khanh nhìn cánh cửa đã đóng, có lẽ đây chỉ là do y tưởng tượng, nhưng mà thiếu niên này, thật giống người kia, đến độ làm y đã thật sự cho rằng đó là Cảnh An Tước.
Bởi vì chỉ có Cảnh An Tước mới cười như vậy, cười thật bình thản, thế nhưng lại ẩn chứa sự tối tăm mà kẻ khác không thể nhìn ra.
Đứng dậy, y kéo cửa ra, nhìn thấy thiếu niên theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác chuẩn bị theo đường chuyên dụng rời đi.
Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lại đột nhiên gọi cái tên từng là tên của cậu, trong nháy mắt, cậu thật sự đã vô cùng khiếp sợ. Nhưng, cậu nhìn thấy được ánh mắt đối phương cũng không phải là nhìn cậu, mà là thông qua cậu nhìn một con người khác.
Lúc đó, cậu đột nhiên hiểu rõ, có lẽ người Đường Nguyễn Khanh muốn nói là Cảnh An Tước của quá khứ, mà không phải Đan Á Đồng của hiện tại.
Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bởi Cảnh An Tước hay Đan Á Đồng, cũng đều là cậu. Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, cậu sẽ không giống đám diễn viên chính được mọi người yêu thích hình tượng riêng nào, dù sao thì cũng là bản thân mình, chẳng lẽ lại tự đi ghét chính mình?
Cảnh An Tước cùng Đan Á Đồng, với cậu mà nói, đều là một, chỉ là, cũng không nhớ rõ bản thân cùng vị Tổng giám đốc Đường này đã có bao nhiêu lần giao tiếp với nhau.
Bốn năm trước, Đường Nguyễn Khanh vẫn chỉ là một quản lý trong công ty Thiên Quan, nhưng là trong trí nhớ cậu, người này chính là một con hồ ly nhiều mặt.
Lẽ nào, vừa rồi y cố ý làm ra cử chỉ như vậy với cậu, là vì xác định suy đoán gì đó?
Chờ một chút.
Đan Á Đồng quay đầu lại, thấy Đường Nguyễn Khanh lịch lãm bước từng bước từ từ tới gần cậu, nhân viên công tác đứng bên cạnh khi thấy Đường Nguyễn Khanh tới, thì vô cùng kinh ngạc mà mở mắt thật to, kính cẩn chào hỏi.
"Anh đi trước làm việc khác đi, cậu Đan để tôi đưa về." Đường Nguyễn Khanh mỉm cười nói với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác không dám hỏi nhiều, liền vội vàng rời đi.
Đan Á Đồng híp mắt nhìn nhân viên công tác đã đi ra xa, tay bỏ trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, khóe miệng cong cong
"Đường tổng, như vậy có phải là phiền toái quá không?"
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, vô cùng tao nhã nói
"Tôi luôn yêu thích sự hoàn hảo, đưa cậu về cũng coi như là chuyện thú vị."
Đan Á Đồng xoay người đi, không nhìn đến đôi mắt của Đường Nguyễn Khanh
"Tôi cứ xem như là Đường tổng đang khen ngợi là được rồi."
Đi theo sau Đan Á Đồng, Đường Nguyễn Khanh nhìn dáng người cao cao của thiếu niên, tầm trên dưới 1,8m, trong giới giải trí này, cũng không được coi là cao lắm, tổng thể là kiểu hình tượng kiểu mỹ nam, chàng trai như vậy, thường được các cô gái trẻ yêu mến.
"Vậy xem như là đã đồng ý để tôi đưa cậu về phải không?" Đường Nguyễn Khanh đi bên trái Đan Á Đồng, nhìn vẻ mặt không biểu lộ gì của thiếu niên bên cạnh
"Công ty dự định đầu tư một bộ phim thần tượng, cậu có muốn tham gia diễn không?"
Phim thần tượng?
Đan Á Đồng dừng bước
"Tổng giám đốc, tôi không có hứng thú với phim thần tượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!