Chương 18: Phản kích 1

Hạ Tây Xuyên nhìn Lạc Viêm Kiềm đang ủ rũ ngồi ở bên cạnh, nhớ tới việc làm của Đan Á Đồng, nhịn không được muốn bật cười thành tiếng.

Lạc Viêm Kiềm căn bản không có gặp được Đan Á Đồng, cậu bị Dương Quân dẫn tới phòng nghỉ ngơi của Đan Á Đồng, chỗ đó chỉ có một bác sĩ, khi anh ta nhìn thấy Viêm Kiềm liền hỏi

"Cậu bị sốt nặng à, tôi sẽ viết cho cậu một đơn thuốc."

Hắn không dám khẳng định lúc đó mình có phá lên cười hay không, nhưng hắn có thể khẳng định một điều là mặt Lạc Viêm Kiềm lúc đó rất khó coi.

Lạc Viêm Kiềm liếc kẻ đang cố nhịn cười Hạ Tây Xuyên, không cam lòng mà đi về hướng studio, cậu không tin mình tìm không ra Đan Á Đồng!

Hạ Tây Xuyên vội vàng bung dù ra, rồi đi theo.

"Sao chưa từ bỏ ý định thế này?" Dương Quân nhìn bóng lưng Lạc Viêm Kiềm, có chút thông cảm, lắc đầu, gây rối kế hoạch của Đan Á Đồng, đúng là đứng trước miệng súng mà.

Thanh kiếm vung lên, thiếu niên áo trắng bị người áo đen cho một cước rớt xuống, khiến người rơi vào cái cây ở sau lưng, sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu.

Được, cut!

Lâm Nghệ Thiên nhíu mày một chút nói

"Góc độ ngã xuống có chút vấn đề, diễn lại một lần nữa."

Đan Á Đồng gật đầu, lau đi nước bùn trên mặt, đi đến vị trí bắt đầu, chờ mệnh lệnh của đạo diễn.

Bắt đầu!

Sau đó lại ngã xuống một lần nữa. Đập mình vào thân cây lần nữa rồi mới ngã xuống.

Lâm Nghệ Thiên gật đầu

"Biểu hiện lần này không tệ." Anh nhìn lại vào camera, nhíu mày

"Nhân viên ánh sáng, anh làm cái gì thế này, ánh sáng cho buổi tối sao lại sáng thế? Đây là ngoài trời, ngoài trời đấy, anh hiểu không hả?"

Anh nhìn về phía Đan Á Đồng

"Diễn lại lần nữa đi."

Hành vi này dường như làm cho người khác nghĩ là anh đang cố tình gây khó dễ, nhưng Đan Á Đồng thì hiểu rõ, đây chẳng qua là Lâm Nghệ Thiên theo đuổi sự hoàn mỹ một cách quái gở. Cậu gặt đầu, duy trì nụ cười bước về chỗ đứng ban đầu.

Tuy sắc mặt có chút tái nhợt, chiếc áo khoác màu trắng cũng dính đầy nước bùn, nhưng vẫn như trước làm cho người ta cảm thấy thanh nhã vô cùng.

Lạc Viêm Kiềm chưa từng thấy qua dáng vẻ khi làm việc của Đan Á Đồng, cậu ngơ ngác đứng bên ngoài nhìn Đan Á Đồng treo mình trên dây, rồi lại ngã xuống mặt đất. Cậu nhíu mày, đạo diễn này yêu cầu cũng không phải là quá cao sao?

Rõ ràng là mỗi lần quay diễn xuất đều rất tốt, vậy mà cứ quay đi quay lại, thật không biết là tốn bao nhiêu phim rồi.

Tốt lắm. Lâm Nghệ Thiên đứng dậy, đi đến bên Đan Á Đồng đang không dậy nổi, giơ tay ra kéo cậu đứng lên

"Cậu rất có tinh thần chuyên nghiệp."

"Cảm ơn lời khích lệ của đạo diễn Lâm."

Nụ cười trên mặt của Đan Á Đồng có chút méo xẹo. Một chiếc áo khoác được khoác lên người cậu, cậu quay đầu lại nhìn, là gương mặt tươi cười của Tiếu Kỳ Thậm.

"Buổi tối, nhiệt độ tương đối thấp, cậu về phòng trước thay bộ đồ khô đi." Tiếu Kỳ Thậm rút tay lại, cười tự nhiên nói.

Cảm ơn Tiếu ca.

Đan Á Đồng cũng không từ chối, đang chuẩn bị đi, lại bị đối phương giữ lấy bả vai

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!