Mùa hè nên thời tiết luôn thay đổi rất nhanh, rõ ràng mới nãy trời còn tỏa nắng rực rỡ, thế mà giờ mây đen đã ùn ùn giăng kín cả bầu trời.
Từng giọt, từng giọt mưa lớn rớt xuống như nước mắt đau khổ của người phụ nữ, dày đặc, hung mãnh, lại không có quy luật gì.
Người qua đường đều chạy trốn cơn mưa, tài xế xe taxi cũng rất biết tận dụng cơ hội để làm ăn, rõ ràng đây cũng chẳng phải thành phố nhộn nhịp gì, thế nhưng vào thời điểm này, kiếm được một chiếc taxi so với thành phố lớn sầm uất còn khó hơn nhiều.
Lạc An có chút hoang mang, nên có chút kinh hoảng nhìn xung quanh, thấy trên phố hình như cũng không có nhiều người lắm, chiếc áo sơ mi mỏng bị mưa xối trở nên ướt đẫm, cộng thêm khí trời oi bức của mùa hè, dính lên người vô cùng khó chịu.
Thật không ngờ trốn nhà đi lại phải chết theo kiểu này, cậu thậm chí còn không biết phải về nhà thế nào nữa, trên người một xu cũng không có, nên chẳng có tiền mà gọi điện thoại.
Cậu không biết nếu nhờ cảnh sát giúp đỡ thì phải chăng tất cả mọi người đều biết rõ chuyện cậu chủ Lạc gia bỏ nhà đi bụi?
Hơn nữa, cậu thật sự không muốn nhìn thấy mặt của đám người giả nhân giả nghĩa đó.
Trốn nhà đi, tại thế giới lộn xộn này đúng là chuyện mất mặt. Cậu ghét nhất là những thần tượng thiếu não, những thiếu gia dường như chỉ biết đi tìm đàn bà. Những người đó, căn bản là không biết cái gì gọi là xã hội thượng lưu.
Những người thừa kế thực sự trong xã hội thượng lưu, làm sao có thể đơn giản đi yêu những nàng lọ lem, những nội dung trong bộ phim mãi mãi không biết được cái gì gọi là ích lợi, cái gì gọi là thị trường, cái gì gọi hiện thực?
Giống như bố của mình lúc này, chẳng phải lại kết hôn với một cô gái nổi tiếng sao? Có lẽ không thể gọi là một cô gái được, mà chỉ có thể gọi là một người đàn bà đã từng ly hôn,
Mưa càng lúc càng lớn, hình như không có ý ngừng lại, cậu nhóc 14, 15 tuổi đang đi trên đường phố vắng vẻ đúng là làm cho người khác cảm thấy kì quái.
Một chiếc xe thể thao màu đen từ từ xuất hiện trên đường phố, người đàn ông ngồi phía sau vừa lúc nhìn cảnh phố đêm qua cửa số, nhìn thấy một cậu bé có vẻ chật vật trong cơn mưa, có chút bất ngờ mà nhướn mày lên, hỏi người trợ lý ngồi bên cạnh
"Đứa trẻ này trông có phải là có chút quen mắt?"
Trợ lý nhìn kỹ một chút
"An Tước, hình như là cậu chủ của Lạc gia, thằng nhóc sao lại ở chỗ này nhỉ?"
Người đàn ông nhìn kỹ cậu bé dưới cơn mưa, đúng là cậu chủ nhà họ Lạc lần trước tham gia bữa tiệc có nhìn thấy qua, hắn nhắm mắt lại
"Không cần phải xen vào."
Vâng. Viên trợ lý dường như đã biết rõ thói quen của người đàn ông này, sắc mặt không thay đổi trả lời, chỉ là khóe mắt lại liếc nhìn cậu bé trên phố.
Xe vừa vượt qua người cậu bé, thì tiếng sấm ầm ầm trên trời vang lên, người đàn ông mở đôi mắt mệt mỏi ra, nhìn thấy cậu bé té lăn xuống đất, hắn nhíu mày Dừng xe lại.
Trong thời tiết này, đám săn ảnh có nên chuyên nghiệp như thế không?
Hắn xuống xe, trong lòng cười mỉa mai nghĩ, trợ lý sau lưng mở dù ra che cho hắn, mặc dù vậy, thì ống quần của hắn vẫn dính đầy nước bùn bẩn.
Lạc An chớp mắt, mờ mịt nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình, trong khi những người trên đường đang vội vàng chạy qua, họ chỉ lo trốn cơn mưa mà chẳng ai thèm để ý tới người đàn ông cùng cậu bé.
Người đàn ông rất đẹp, bộ đồ trên người cũng rất vừa vặn, mỗi cử chỉ đều thể hiện hơi thở của một nhân vật trong giới thượng lưu.
Lạc An bối rối nhìn người trước mặt mình, anh ta biết mình?
Cậu Lạc giọng nói người đàn ông có chút lạnh lùng, thậm chí là xa cách, hắn từ cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật này, làm cho Lạc An cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Có thể đứng lên không?"
Người đàn ông tỏ vẻ như không thấy vẻ bối rối của cậu, đưa tay ra nhẹ nhàng nói Cùng tôi lên xe đi.
Lạc An sợ hãi Anh muốn gì?
Người đàn ông nhìn cậu, cười lạnh nói
"Bộ dạng cậu lúc này, cho dù tôi là tội phạm cũng sẽ không ra tay với cậu đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!