Chương 17: (Vô Đề)

Cô ta bình tĩnh nhếch môi:

"Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cái mặt rùa của ông. Ông không soi gương à? À mà không, cái loại không biết tự lượng sức như ông, soi cũng vô ích. Mặt xấu như một vụ án oan. Dù có trụng nước sôi, cái vẻ dâm dê của ông cũng không trôi đi nổi."

Tên già cứng họng, mặt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, giận không nói thành lời.

Kỷ Thanh Thanh vỗ nhẹ vào bụng bia của gã, ánh mắt đầy khinh miệt.

"Ruột thẳng nối não, giảm cân là teo não."

"Ông lo mà nghĩ cách giải thích vụ biển thủ công quỹ với anh rể đi."

Gã trợn trừng.

Không nói nên lời.

Kỷ Thanh Thanh nắm tay tôi, ung dung rời đi.

Tôi chậm rãi hoàn hồn.

Hóa ra sếp đưa tôi đến đây chỉ để chửi người?

Nhưng mà…

Sảng khoái thật!

Hôm đó, tôi xin nghỉ phép.

Sếp hỏi tôi đi đâu.

Tôi đáp:

Đi tảo mộ.

Cô ta hắng giọng, giọng điệu tùy tiện:

"Tôi đưa cậu đi nhé? Tiện thể thăm hỏi thân nhân nhân viên."

Tôi lắc đầu:

Không cần.

Cô ta tặc lưỡi:

"Cho cậu 50.000, dẫn tôi đi."

Câu từ chối đến miệng, bất giác lượn một vòng, rồi đổi hướng:

"Cũng không hẳn là không được."

Nghĩa trang vắng lặng.

Trước bia mộ, lá rụng lác đác.

Năm nào tôi cũng đến, không phải để tưởng niệm, mà là để cho họ thấy tôi sống tốt đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!