Hứa Nhất Nặc nhíu mày, quan sát thật kỹ hành động khó hiểu này, thế nào người đại diện lại chạy mất dép?
"Tiểu thư Dương Khả, còn chuyện gì vậy?"
Dương Khả đứng thẳng người lên, cho dù là tính cách hay dáng người đều rất hoàn hảo, đứng trên đôi giày cao giáo quan sát nét mặt của cô, tràn đầy khí chất.
"Cô ở bên cạnh Vu Tư Gia bao lâu rồi? Sở thích anh ấy là gì? Bình thường mấy người bọn cô thường hay đề cử nghệ sĩ với nhãn hàng không?"
... Ý của cô là gì?
"Tôi nghe đồn, dạo gần đây cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh với Vu Tư Gia bên, trước kia phòng làm việc anh ấy chưa từng có nhân viên nữ."
Ồ, lời đồn thật đúng là khủng khiếp?
Mối quan hệ giữa cô và Vu Tư Gia chỉ đơn giản thầy trò. Qua miệng mấy người này, biến thành mối quan hệ mờ ám.
Hứa Nhất Nặc thận trọng nói:
"Anh Vu là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Được làm học trò anh ấy là vinh dự rất lớn của tôi."
Dương Khả nghe xong liền bật cười:
"Muốn nhờ anh ấy giới thiệu nhãn hàng X cần mất bao nhiêu tiền? Hoặc có điều kiện gì thì cứ nói ra?"
Hứa Nhất Nặc: ......
Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng đương nhiên có mối quan hệ rất tốt với các nhãn hàng. Dù sao các nhãn hàng muốn khi tạo xu hướng hoặc đưa sản phẩm đến gần thị trường đều phải thông qua ống kính của nhiếp ảnh gia.
Nhiều nghệ sĩ thông qua lời giới thiệu nhiếp ảnh gia mới được các nhãn hàng để mắt và lựa chọn.
Nhưng chắc chắn Vu Tư Gia không nhận cung cấp dịch vụ này. Hứa Nhất Nặc tưởng tượng nét mặt anh ấy khi nghe được mấy lời nói này.
Nghĩ đến điều này, cô không nhịn được cười.
Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhấp nháy khóe môi, đợi nụ cười biến mất, cô mới lên tiếng:
"Tôi chỉ mới bắt đầu hợp tác với anh Vu dạo gần đây thôi. Nhưng tôi hiểu khá rõ phong cách và tác phong làm việc của anh ấy, còn mấy tư thì tôi không rõ. Tôi nghĩ dựa theo cách hòa nhã và dễ gần của anh Vu. Chắc chắn không muốn nghe thấy mấy lời cô vừa nói."
Dương Khả nhíu mày: Cô đang đá xéo tôi?
Hứa Nhất Nặc trợn mắt lên, tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
"Không ngờ cô cũng nhận ra được điều này?"
"Cô tưởng cô là ai hả?!"
"Không phải chúng ta vừa gặp nhau, bây giờ cô quên tôi rồi? Trí nhớ kém như vậy lúc đóng phim liệu có nhớ được lời thoại không?"
"Cô là cái thá gì, dám ăn nói với tôi như vậy. Có tin tôi phong sát cô không."
Hứa Nhất Nặc không đủ kiên nhẫn vẫy tay chào, không muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán tôi là ai, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên Tô Tiểu Noãn xuất hiện ở cuối hành lang, vừa đi vừa chơi điện thoại.
Ngẩng đầu lên nhìn về bọn cô, đôi mắt lập tức phát sáng, lon ton chạy tới.
"Chị Nam! Em đang định gửi tin nhắn cho chị." Tô Tiểu Noãn dù đang đi giày cao gót nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, vội vàng chạy đến chỗ Hứa Nhất Nặc, lúc này để ý bên cạnh còn có người khác, có hơi bất ngờ, vội vàng chào,
"Dương Khả hóa ra chị ở đây. Chị Lương đang đi tìm chị."
Dương Khả mỉm cười trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!