Phim trường buổi sáng náo nhiệt hơn mọi ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù Tang Ninh mới vào đoàn làm phim một ngày nhưng cũng đã quen gần hết mọi người ở đây.
Bùi Tây Lâm và Triệu Mậu đi vào sau cô, lúc này cô đã ngồi cạnh nhân viên tám chuyện ăn sáng cùng bọn họ.
Triệu Mậu nhìn mà khâm phục khả năng kết bạn của Tang Ninh.
Cảnh diễn của Bùi Tây Lâm khá sớm nên đi thẳng vào phòng trang điểm.
"Anh Lâm, em đi mua cà phê nhé?" Triệu Mậu hỏi.
Bùi Tây Lâm đang định đồng ý thì đột nhiên nhớ ra mình vừa từ chối Tang Ninh.
Anh hơi ngừng lại, mở mắt nhìn cậu ấy: Không cần đâu.
Triệu Mậu: Dạ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Tây Lâm: Hôm nay không uống.
…
Triệu Mậu hơi ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì Bùi Tây Lâm đã lên tiếng:
"Lấy cho tôi cốc nước."
… Vâng.
Triệu Mậu mang theo sự nghi hoặc ra khỏi phòng trang điểm.
Không phải cậu ấy chuyện bé xé ra to, mà là buổi sáng ăn sáng uống cà phê đã trở thành điều thiết yếu của Bùi Tây Lâm.
Đột nhiên hôm nay không uống làm cậu ấy hơi ngạc nhiên thật.
Cùng lúc đó, Tang Ninh đã dùng thời gian ăn sáng để làm quen với người trong đoàn làm phim.
Ninh Ninh. Thợ trang điểm vừa bàn về cách trang điểm của một bộ phim đang hot bây giờ với cô, cực kỳ đồng ý với cách nhìn của cô:
"Sao em hiểu biết nhiều thế?"
Tang Ninh ngượng ngùng cười:
"Em hay lên mạng xem video hướng dẫn."
Cô quay lại nhìn thợ trang điểm:
"Em xem mấy video kiểu này khá nhiều."
Từ hồi cấp ba, Tang Ninh đã được chẩn đoán là mắc một căn bệnh.
Thời gian dài sau đó, cô chỉ ở trường và bệnh viện. Mới đầu cô còn có thể sống như người bình thường, phần lớn thời gian chỉ ở trường. Nhưng sau này, một ngày hai mươi tư giờ cô phải nằm trong bệnh viện.
Vậy nên vừa mới bắt đầu, Tang Ninh không thể lạc quan nổi.
Cô thường nghĩ tại sao người mắc bệnh lại là mình, cô còn trẻ như thế, sao lại phải chịu đau khổ thế này, sau dần cô cũng nghĩ thoáng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!