Chương 74: (Vô Đề)

Phim Mẹ Con Chúng Ta được đề cử 8 giải, ngoại trừ giải Kịch bản hay nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất, đã giành được 6 giải, một thắng lợi lớn thật sự.

Đoàn làm phim Đen Và Trắng bên cạnh cũng vậy, được đề cử 7 giải, giành được 5 giải, chỉ tiếc không giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất và Phim truyện xuất sắc nhất, đáng tiếc thua Mẹ Con Chúng Ta.

Trong buổi tiệc tối, hai đoàn làm phim ngồi cạnh nhau, mọi người cùng nhau uống rượu, cùng nhau trò chuyện, không hề ngại ngùng. Ai cũng biết, lần này họ ngang tài ngang sức, ai thắng cũng xứng đáng, chả sao cả.

Tối nay Úc Vi Tinh rất vui nên uống khá nhiều rượu, hơn nữa mọi người đến chúc mừng cậu đoạt giải lại mời rượu, cậu thật sự không thể từ chối nên chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ.

Người đến đông, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ cũng uống hết mấy ly.

Lúc sau, người ngồi cùng bàn cũng lục tục đứng dậy đi xã giao, hòa mình vào không khí buổi tiệc, chỉ còn mình cậu ngồi yên tại chỗ.

Úc Vi Tinh thật sự đã khá say, nhưng không say nhiều, chỉ thấy rất nóng.

Phát hiện Tần Hành Hàn ở cách đó không xa đang bị vài nghệ sĩ vây quanh, lại thấy có người cố ý chạm vào cánh tay Tần Hành Hàn.

Cậu nheo mắt đứng dậy đi về phía họ, đi ngang qua một người phục vụ bưng rượu, cậu tiện tay lấy một ly sâm panh, rồi đi thẳng đến trước mặt Tần Hành Hàn, ngẩng mặt lên cười với hắn.

Chỉ vì người giới thiệu mấy nghệ sĩ này là đối tác làm ăn của hắn, nên Tần Hành Hàn mới không rời đi, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, họ nói gì hắn cũng không nghe, cho đến khi Úc Vi Tinh xuất hiện, biểu cảm của hắn lập tức dịu lại, ánh mắt cũng trở nên ấm áp.

Khí chất cả người thay đổi.

Sự thay đổi này quá rõ ràng, không hề che giấu, mấy người có mặt ai cũng thấy, mấy người ban đầu có ý đồ xấu lập tức thu lại, vội vàng viện cớ rời đi.

Úc Vi Tinh vươn tay, vỗ vỗ vào chỗ Tần Hành Hàn bị chạm vào.

Tần Hành Hàn dở khóc dở cười,

"Chỉ là quần áo thôi."

Cũng không được. Vì hơi men, cảm xúc ghen tuông bị phóng đại.

Tần Hành Hàn nghe vậy, ý cười trong mắt càng sâu,

"Được, sau này ngoài Tinh Tinh ra không cho ai chạm vào nữa."

Úc Vi Tinh hài lòng, cậu cười tươi.

Nhìn đôi má đỏ ửng của cậu, Tần Hành Hàn khẽ hỏi:

"Khó chịu không, có muốn ra ngoài hóng gió một lát không?"

Đúng là Úc Vi Tinh rất khó chịu, hơi nóng từ rượu không thể thoát ra, hơn nữa phòng tiệc không thông thoáng khiến không khí rất ngột ngạt, cậu không chút do dự gật đầu, Được.

Phòng tiệc có một ban công, nhưng không ai ra ngoài.

Dù sao đêm nay cũng là đêm hội tụ của các ngôi sao, nhà sản xuất, đạo diễn, nhà đầu tư lớn. Giao lưu với họ có thể mở rộng quan hệ và tạo dựng con đường cho chính mình, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Mở cửa ra, họ bước đến ban công.

Cuối tháng 10, gió đêm thổi đến đã khá lạnh, nhưng đối với Úc Vi Tinh lại vừa đủ. Cậu hít thở một lúc, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nâng ly sâm panh trong tay, cậu nhìn Tần Hành Hàn, nghiêm túc nói: Em lấy được rồi.

Ánh mắt Tần Hành Hàn ấm áp, cũng nâng ly cụng với cậu, Anh thấy rồi.

Uống cạn ly sâm panh, Úc Vi Tinh đặt ly trống xuống, tay nắm lấy lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trước,

"Gần đây em đang quay phim ở sa mạc Gobi, bầu trời đêm ở đó rất đẹp, ngôi sao nào cũng sáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!