Lúc Úc Vi Tinh lên xe, Tần Hành Hàn đang trả lời một email quan trọng, cậu cười híp mắt nâng má nhìn Tần Hành Hàn, không làm phiền.
Gõ xong mấy chữ cuối cùng, gửi email đi, Tần Hành Hàn khép máy tính lại, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, Chờ lâu chưa?
Chưa ạ, mới 5 phút.
Úc Vi Tinh duỗi lưng, tựa đầu vào vai Tần Hành Hàn. Tần Hành Hàn nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cậu, vươn tay vỗ nhẹ đầu cậu, Mệt à?
Chút ạ.
Tần Hành Hàn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu,
"Muốn ngủ một lát không?"
Úc Vi Tinh lắc đầu hai cái:
"Để em dựa vào một lát là được rồi."
Tần Hành Hàn bị sự đáng yêu của cậu làm cho tan chảy, khóe môi khẽ cong, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng, Được.
Úc Vi Tinh nhắm mắt lại, thoải mái thả lỏng dựa vào Tần Hành Hàn, ấm áp và mập mờ giống như ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ khoang xe.
Hai người hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi.
Nửa giờ sau, Chu Lẫm đến gõ cửa xe, nhắc nhở Úc Vi Tinh phải quay cảnh tiếp theo, Úc Vi Tinh đáp một tiếng, không nỡ rời khỏi bả vai Tần Hành Hàn.
Cậu cười với Tần Hành Hàn, Vậy em đi đây.
Cậu vừa nói xong, bỗng nhiên Tần Hành Hàn nắm lấy tay cậu.
?
Úc Vi Tinh chớp mắt, đang định hỏi thì mặt cậu bị nâng lên, Tần Hành Hàn tiến lại gần cậu, giây tiếp theo, một nụ hôn kiềm chế mà dịu dàng rơi xuống trán cậu.....
Xuống xe, khả năng suy nghĩ của Úc Vi Tinh vẫn đang đình trệ, cậu theo bản năng sờ lên trán, dường như vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ từ đôi môi của Tần Hành Hàn.
Chu Lẫm bước đến bên cạnh cậu, thấy hai má cậu ửng đỏ, lại cứ sờ đầu mãi, lo lắng hỏi:
"Không khỏe à? Bị bệnh ư?"
Nghe tiếng hoàn hồn, Úc Vi Tinh ho nhẹ một tiếng thả tay xuống,
"Không có ạ, chỉ là trên xe hơi nóng."
Nóng?
"Có lẽ tại nhiệt độ điều hòa quá cao."
Vậy à. Chu Lẫm không nghĩ nhiều, tin lời cậu. Dù sao son môi trên môi Úc Vi Tinh vẫn còn nguyên vẹn, không hề giống như vừa có tiếp xúc thân mật.
Hơn 4 giờ chiều, thời tiết đột nhiên thay đổi, trên trời mây đen cuồn cuộn, mắt thấy sắp đổ mưa to.
Khương Tự nhìn bầu trời càng lúc càng tối, tuyên bố hôm nay tạm dừng quay phim.
Họ vừa về đến khách sạn thì trời đổ mưa, từ nhỏ đến lớn, chỉ trong vài giây.
Nhưng khi mưa rơi xuống, bầu trời vốn đen như sắp sập xuống dần sáng lên, cơn mưa như trút nước rơi lộp độp trên cửa kính, tạo thành dòng nước uốn lượn.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cả thị trấn mờ mờ ảo ảo, chìm trong màn mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!