Chương 34: (Vô Đề)

Cảnh thứ hai, là cảnh tiếp theo của cảnh trước.

Cổ Khê và Tô Tử vừa hay cũng ở cái trấn này, nghe nói có người đánh nhau bên đường, trong đó một bên là người trẻ tuổi tuấn mỹ, vả lại cùng dùng kiếm với quạt, bọn họ đoán ra ngay người kia là Yến Vô Song, chạy đến.

Lúc bọn họ đến, Đàm Dũng đã bị Yến Vô Song giết chết, thi thể cúi đầu quỳ, nhưng bọn họ cũng không chú ý Đàm Dũng, vội vàng quét qua, ngay cả bộ dáng thi thể cũng không thấy rõ đã chuyển hướng sang Yến Vô Song, phát hiện vết máu trên áo trắng của hắn, tưởng hắn bị thương, vội vàng lôi kéo hắn kiểm tra.

Tô Tử trực tiếp bắt đầu, bị sờ soạng, Yến Vô Song giật mình, vội trốn đến phía sau Cổ Khê, chỉ thò ra một cái đầu, mặt mày thư giãn, làm sao còn có bộ dáng lạnh lùng vừa rồi, giọng nói cũng khôi phục ôn hòa trong trẻo ngày xưa,

"Ta không bị thương, những thứ này không phải máu của ta."

Tô Tử nhướng mày, giọng nói mang theo sự quan tâm, Thật sự không sao?

Yến Vô Song nhìn nàng không ra tay, từ phía sau Cổ Khê đi ra, đến trước thi thể Đàm Dũng, lại đạp hắn ta một cước, lạnh giọng nói:

"Là máu của người Lục gia bị hắn giết chết."

Máu là do hắn dính phải khi vận chuyển thi thể người Lục gia chôn cất.

Người này là ai? Tô Tử hỏi xong, cùng Cổ Khê chuyển ánh mắt tới Đàm Dũng, thấy rõ mặt hắn ta, hai người lập tức nhận ra hắn ta.

Cổ Khê kinh ngạc,

"Đàm Dũng của Lạc Hà bang?"

Đôi mày liễu xinh đẹp của Tô Tử nhíu lại,

"Ngươi giết hắn bên đường?"

Yến Vô Song nhận ra Đàm Dũng là bởi vì nửa tháng trước tại khách điếm Lẫm Kinh từng gặp qua, lúc ấy bọn họ có đánh một trận, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua Lạc Hà bang, cha cũng chưa từng nhắc tới, chắc hẳn không phải quan nội bang phái Võ Lâm, hắn hỏi Cổ Khê,

"Lạc Hà bang là bang phái nơi nào?"

Sau đó lại nhìn Tô Tử, không rõ vì sao nàng lại nhíu mày,

"Đàm Dũng không thể giết sao?"

Hắn bất mãn:

"Nhưng hắn gần như diệt cả nhà Lục gia, người già, phụ nữ, trẻ con đều không buông tha."

Nếu như không phải hắn đi ngang qua, căn bản không ai có thể may mắn thoát khỏi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ còn lại có một vị Lục phu nhân, nàng cũng bị trọng thương, cũng may còn cứu được.

Hắn đuổi theo Đàm Dũng hơn nửa ngày, cuối cùng mới đuổi kịp hắn ta.

"Lạc Hà bang là bang phái bên Tây Vực, ngươi chưa từng nghe qua cũng rất bình thường," Cổ Khê nói,

"Sư muội cũng không phải cảm thấy ngươi không thể giết hắn, mà chỉ lo lắng cho ngươi."

"Lạc Hà bang không phải chính đạo, là giáo phái tà đạo giống như U Minh giáo, vả lại rất thích bao che khuyết điểm, Đàm Dũng là con nuôi của bang chủ Lạc Hà, hắn ta chết ở trong tay ngươi, bọn họ nhất định sẽ đến tìm ngươi báo thù."

Yến Vô Song giương cằm lên, cây quạt ở trong lòng bàn tay dạo qua một vòng, Bá mà mở ra,

"Vậy để bọn hắn đến, nếu là giáo phái tà đạo, như vậy đến một người ta giết một người, đến hai người ta giết một đôi, đến hết thì tốt nhất, nhân cơ hội đem bọn hắn diệt hết."

Cổ Khê thấy đôi mắt hắn sáng ngời, bộ dáng tự tin đường hoàng, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, bàn tay luôn buông xuống bên người cuối cùng cũng không nhịn được nâng lên, nhưng sau khi đụng đến tóc Yến Vô Song, chợt phản ứng lại, đem xoa đổi thành vỗ nhẹ, một ít tình ý ban đầu tiết ở đáy mắt cũng nhanh chóng thu lại.

Y thở dài,

"Thôi, chuyện trái phải chúng ta cũng đã xong xuôi, sư muội, chúng ta không ngại cùng Vô Song huynh đệ đi một chuyến?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!