Úc Vi Tinh không nhắc đến chuyện xảy ra dưới lầu, giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái đan xen nghịch ngợm bắn tim, cười khanh khách,
"Còn muốn em ra ngoài không?"
Ý lạnh trên mặt tản ra, Tần Hành Hàn làm động tác mời, Ngồi đi.
Sao em lại đến đây? Hắn lại hỏi.
Úc Vi Tinh không khách sáo ngồi xuống, ngẩng mặt nhìn hắn:
"Đón anh tan làm, có ngạc nhiên không?"
Tần Hành Hàn nhếch môi, Ừ, ngạc nhiên.
Úc Vi Tinh mỉm cười,
"Vậy anh có thể đi chưa?"
"Có thể phải chở nửa giờ nữa, anh có một vài tài liệu cần xử lý."
Úc Vi Tinh thoải mái thay đổi tư thế, cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn trà trước mặt,
"Vậy anh mau đi làm việc, sau đó chúng ta đi ăn cá nướng, em mời."
Cậu dừng một lát,
"Anh ăn được cay không?"
"Có thể, nhưng không thể quá cay."
"Có thể ăn cay là được, cá nướng không cho chút cay không ngon."
Úc Vi Tinh đến, làm cho suy nghĩ của Tần Hành Hàn từ Từ Hương Lan mắng hắn đáng chết, mắng cha mẹ hắn chết càng tốt dời đi, trở lại công việc.
Hắn trở lại bàn làm việc, nghiêm túc xử lý tài liệu.
Thỉnh thoảng, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Vi Tinh, Úc Vi Tinh ngồi yên dưới ngọn đèn, ánh đèn bao phủ cậu, giống như cậu cũng đang phát sáng.
……
Gần bảy giờ, Tần Hành Hàn xử lý xong văn kiện, hắn đóng nắp bút lại, tắt máy tính đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo trên giá, Đi thôi.
Được.
Úc Vi Tinh buông tạp chí trong tay xuống.
Cậu lại nhìn Tần Hành Hàn, thấy cổ áo khoác của hắn bị lật lên, cười chỉ chỉ, Tần Hành Hàn không kịp phản ứng, vẻ mặt lộ ra khó hiểu: Hả?
Cổ áo. Úc Vi Tinh nói.
Tần Hành Hàn hiểu ra, giơ tay sửa sang lại.
Sửa sang xong, hai người sóng vai rời khỏi văn phòng. Lâm Kha từ phòng làm việc của mình đi ra, Tần Hành Hàn thấy y bỗng nhiên dừng bước, nói với y:
"Anh không cần đi theo."
Lâm Kha do dự, Nhưng mà...
Trần Lực Hành còn chưa bắt, Tần Hành Hàn đến công ty cũng không có mang theo vệ sĩ, nếu lỡ lại giống lần trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!