Sáng hôm sau, Úc Vi Tinh đi vòng quanh công viên, lúc về khách sạn nhìn thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai, vali đặt bên chân, trong tay ôm cây đàn guitar, nhàn nhã ngồi trên băng ghế dự bị, đang hát một bài hát cũ quen thuộc.
Bên cạnh y một vòng ông cụ bà cụ vây quanh, nghe rất vui vẻ, có một bà cụ còn đang hát theo, hát rất dễ nghe.
Úc Vi Tinh chú ý đến y, cũng không phải bởi vì y đang chơi guitar, mà vì nhận ra y, Giang Thi Minh.
Dừng chân tại chỗ, cho đến khi Giang Thi Minh hát xong một bài, cậu mới đi đến gọi y một tiếng.
Giang Thi Minh vốn đang nghe bà cụ hát, đang muốn thêm một bài nữa, nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu, nheo mắt vài giây sau nhận ra:
"Cậu là... Úc Vi Tinh?"
Bản thân Giang Thi Minh đẹp hơn ảnh chụp, làn da cũng rất tốt, Úc Vi Tinh thấy y híp mắt nhìn người, đoán được y bị cận, lại đi thêm vài bước nữa, đến bên cạnh y, Ừm, là tôi.
"Sao cậu lại đến sớm như vậy?"
Bây giờ mới hơn 7 giờ.
Giang Thi Minh cười với cậu, cười thật lòng, cũng không vì tài nguyên đen trên người cậu mang thành kiến với cậu,
"Hôm qua tôi làm việc ở thành phố H, kết thúc lập tức tới đây, chỉ hơn hai giờ lái xe."
Y trực tiếp đi từ đoàn làm phim trước đó, ba giờ sáng đóng máy xong, đã đến.
Úc Vi Tinh cảm nhận được ý tốt của y, ấn tượng đối với y lại cao hơn một chút. Cậu đưa ra lời mời,
"Có trở về khách sạn cùng nhau không?"
"Được, nhưng mà phải chờ một chút, tôi đã đồng ý với bà cụ này lại thêm một bài."
Tôi chờ anh.
......
Một bài hát năm phút, bởi vì Giang Thi Minh đàn rất tốt, hát cũng tốt, giọng nói sạch sẽ, trong suốt, đúng là một bữa tiệc thính giác, Úc Vi Tinh căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua, giống như chỉ cần cậu nhắm mắt lại, đã kết thúc.
Đi thôi. Giang Thi Minh nói lời tạm biệt với ông bà cụ, thu dọn cây đàn guitar xong, đứng lên.
Úc Vi Tinh nhìn vali của y, Có muốn giúp không?
Giang Thi Minh lắc đầu,
"Không cần, tôi tự mình xách được."
Đi trên đường ra khỏi công viên, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tươi mát đặc trưng của cỏ cây, Úc Vi Tinh nghiêng đầu nhìn Giang Thi Minh, tò mò hỏi:
"Sao anh không đến khách sạn trước?"
Giang Thi Minh gãi hai má, lộ ra vài phần biểu cảm xấu hổ,
"Thật ra, tôi lạc đường."
Úc Vi Tinh mờ mịt, ... Bị lạc à?
Sao có thể bị lạc? Chỗ này, tổng cộng chỉ có mấy con đường.
Giang Thi Minh ho một tiếng, hai má đỏ lên, ánh mắt cũng liếc sang bên cạnh.
Úc Vi Tinh: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!