Hôn kỳ của Trịnh Tương đang đến gần.
Giá y đỏ rực như lửa làm Trịnh Tương càng xinh đẹp và thanh tú hơn, khiến cho người ta không kìm được mà nghĩ đến người đẹp hơn hoa.
Sau khi gả vào Tề phủ, Trịnh Tương sẽ không còn bị Trịnh phu nhân và Trịnh Nguyệt Nhi áp chế nữa. Tề Nguyên Dịch có vẻ đào hoa đa tình, nhưng trong Tề phủ chỉ có một nữ chủ tử duy nhất là Trịnh Tương.
Phụ mẫu Tề Nguyên Dịch mất sớm, Tề Nguyên Dịch lớn lên bên cạnh ông nội.
Khi Trịnh Tương bước vào Tề phủ, không có mẹ chồng gây khó dễ, lại không có a hoàn bà tử nào không thể quản giáo, tuy rằng Tề Nguyên Dịch không coi trọng thê tử Trịnh Tương, nhưng cũng sẽ không bao giờ bạc đãi.
Từ Miểu thấy Trịnh Tương sống ở Tề phủ có vẻ khá tốt, bèn đưa ra lời từ biệt.
"Tương Tương, đợi sau khi ta xử lý xong việc rồi, ta nhất định sẽ quay về tìm muội."
Trịnh Tương nhìn Từ Miểu, trong mắt đầy lưu luyến.
Tỷ tỷ, bảo trọng.
Chu Nguyễn vỗ ngực mình đảm bảo,
"Ngươi cứ yên tâm làm việc của mình đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho Trịnh Tương, nhất định sẽ không bị người khác ức hiếp."
Xe ngựa của Từ Miểu dần dần đi xa, Chu Nguyễn và Trịnh Tương nhìn chăm chú rất lâu, cho đến khi trong tầm mắt chỉ còn lại dấu vết mà bánh xe đi qua.
Năm năm sau.
"Từ đại nhân, ngài có thể đến quý phủ của ta tụ tập nhỏ không."
Một quan viên bụng phệ chặn Từ Miểu lại, trong mắt lộ ra ánh sáng không có ý tốt.
Từ Miểu lịch sự từ chối,
"Trương đại nhân, hạ quan còn có chuyện quan trọng, sợ là không thể đến quý phủ được."
Viên quan được Từ Miểu gọi là Trương đại nhân nói với giọng điệu đe dọa,
"Từ Tam Thuỷ, đừng quên là ai đã nâng đỡ ngươi lên đến vị trí này, bây giờ đạt được rồi cũng không nên quên gốc gác."
"Trong lòng hạ quan hiểu rõ, không phiền Trương đại nhân nhọc lòng."
Trong lòng Từ Miểu thầm mắng, hừ, lão thất phu, nâng cái chân ông ấy, ta đạt được vị trí này là hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân ta.
Không phải nhìn thấy tiền đồ tươi sáng của ta, muốn gả con gái của mình cho ta, kết quả là sau khi bị ta từ chối, thẹn quá hoá giận muốn để ta khuất phục dưới sự đe dọa à.
Tuy nhiên sau lưng ta có người, còn là một người mà ông không thể chọc đó, muốn khiến ta khuất phục à, nằm mơ đi.
Ban đầu Từ Miểu được Triệu Nhàn Viễn sắp xếp làm đệ tử dưới danh Hứa các lão ở nội các, đương nhiên là nữ cải nam trang, sau khi học xong 5 năm thì tham gia thi đình, đỗ vào bảng tổng, lấy bút danh là Từ Tam Thuỷ.
Lúc đầu Hứa các lão rất ghét Từ Miểu vì vào nhờ quan hệ, nhưng ngay sau đó đã tự vả. Thực ra Từ Miểu vô cùng chăm chỉ học hành, nhìn nhận vấn đề cũng có quan điểm không giống người khác.
Hứa các lão thật sự không ghét nổi Từ Miểu, thử hỏi xem, người thầy nào có thể từ chối một học trò lễ phép lại hiếu học như này chứ.
Trong mấy tháng này khi tiến vào quan trường, Từ Miểu có Hứa các lão dẫn dắt, việc gì cũng có thể hoàn thành khá dễ dàng.
Hơn nữa, sau lưng Từ Miểu còn có một sự tồn tại mà mọi người không đụng vào được. Tuy nhiên ngoại trừ Hứa các lão, những người khác không biết lão đại chống lưng cho Từ Miểu thực sự là Triệu Nhàn Viễn.
Trương đại nhân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Phúc Hỉ trực tiếp cắt ngang, Trương đại nhân nhìn thấy Phúc Hỉ thì hớn hở chào hỏi, kết quả Phúc Hỉ không thèm để ý mà đi thẳng đến trước mặt Từ Miểu,
"Từ đại nhân, Bệ hạ mời người qua đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!