Chương 34: Diện Kiến Thiên Tử

Hàn Sơn tự hương khói đỉnh thịnh, khách thập phương đông đúc, cúng bái cả buổi sáng, mọi người đều mệt mỏi.

Lão phu nhân sai Ngô ma ma xin mấy gian thiền phòng, dùng trai thực xong nghỉ ngơi rồi về.

Lão phu nhân gọi riêng Lâm Uyển Nhi vào.

Lục mẫu và Mạnh Thiến Thiến một phòng, lão thái quân ở bên cạnh, nhị phòng xa hơn.

Thấy Lục mẫu tâm sự nặng nề, Mạnh Thiến Thiến khẽ hỏi: 

"Mẹ, có khó chịu đâu không? Hay ta xuống núi trước, để Đàn Nhi cõng mẹ."

Lục mẫu lắc đầu: 

"Chỉ hơi mệt, không sao. Mẹ sang xem cụ tổ."

Nói rồi bà cúi mắt bước ra.

Không lâu sau, Bán Hạ và Ngọc Liên mang trai thực về.

Mạnh Thiến Thiến đoán Lục mẫu không quay lại ăn, bảo Ngọc Liên mang đồ ăn sang phòng bên.

Đàn Nhi lập tức nhảy tới: 

"Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm!"

Bán Hạ mở hộp thức ăn.

Nhìn mấy đĩa rau củ nhạt nhẽo không một giọt dầu, Đàn Nhi sững sờ: Thịt đâu?

Bán Hạ nói: Chùa nào có thịt?

Đàn Nhi nắm chặt tay: 

"Tui chịu đựng ba ngày! Nị bảo tui, không, được, ăn, thịt? Tui muốn ăn thịt——"

"Thịt! Thịt! Tui muốn ăn thịt..."

"Hu hu... tui thật là đáng thương..."

Đàn Nhi ôm n.g.ự. c khóc lóc thảm thiết.

Đột nhiên, tai cô dựng lên, ngừng khóc ngay, nhìn ra cửa phòng hé mở, ánh mắt đau khổ chuyển thành sắc bén: Ai đó!

Cô bật dậy mở cửa, chiêu thức sát thủ đã sẵn sàng, nhưng ngay lúc đó, mùi thịt kho thơm lừng xộc vào mũi, làm tê liệt ý chí.

Cô quên mất việc truy đuổi, cúi xuống nhìn, mắt sáng rực: 

"Đùi... gà! Đùi... gà... to!"

Bảo Thư đội mũ hổ đỏ, mặc áo hổ cùng giày hổ, ngồi xếp bằng trên đất, tay cầm chiếc đùi gà béo ngậy, ngẩng đầu nhìn Đàn Nhi.

Đàn Nhi nuốt nước bọt, cúi xuống dịu dàng: 

"Em bé, đùi gà không ngon, chị giúp em ăn."

Cô đớp ngay miếng thịt!

Ờ... hình như không phải thịt...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!