"Phu nhân, Lưu quản sự có việc tìm ngài."
Tiếng thị nữ báo tin vang lên ngoài cửa.
Nhà họ Lục coi trọng quy củ, trừ khi có chuyện cấp bách, bằng không sẽ không dễ dàng quấy rầy chủ tử dùng bữa.
Lục mẫu nhìn hai người:
"Thiến Thiến, con với Lăng Tiêu dùng bữa trước đi, mẹ đi xử lý chút việc."
Lục mẫu dẫn Xuân Đào rời đi, trên bàn chỉ còn lại Mạnh Thiến Thiến và Lục Lăng Tiêu.
Hai người không ai nói câu nào, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
"Nếu em nhất định phải so đo thì sao?"
Mạnh Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng.
Lục Lăng Tiêu nhận ra nàng đang trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn.
Hắn nhíu mày:
"Em là đại thiếu phu nhân nhà họ Lục, sống cuộc sống giàu sang trong phủ, thiếu gì bánh quế hoa mà ăn? Uyển Nhi lớn lên nơi biên ải, em có biết những năm qua nàng ấy khổ cực thế nào không?"
Mạnh Thiến Thiến nhìn hắn, ngơ ngác hỏi:
"Nàng ấy khổ là do em gây ra sao? Nếu không phải, tại sao em phải nhường nàng ấy?"
Lục Lăng Tiêu sầm mặt, đặt đũa xuống:
"Chỉ là một đĩa bánh quế hoa, ăn mất của em thì bảo bếp làm lại là được, cớ gì phải khư khư không buông?"
Mạnh Thiến Thiến nói:
"Hôm nay nàng ấy cướp bánh quế hoa của em, ngày mai sẽ cướp bánh mã đề, nếu ngày nào cũng như vậy, chẳng lẽ từ nay về sau em muốn ăn gì cũng phải nhặt đồ thừa của nàng ấy?"
Lục Lăng Tiêu lạnh giọng:
"Địa vị chính thất đã nhường cho em rồi, Uyển Nhi chỉ muốn ăn một đĩa bánh quế hoa, chẳng lẽ cũng phải xem sắc mặt của em?"
Mạnh Thiến Thiến cười nhạt:
"Cảm ơn phu quân còn nhớ em là chính thất. Xưa nay tiểu thiếp muốn sống dưới tay chính thất, ai mà chẳng phải xem sắc mặt?"
Lục Lăng Tiêu cau mày sâu hơn:
"Em đừng nói khó nghe như vậy..."
Mạnh Thiến Thiến chăm chú nhìn hắn:
"Câu nào khó nghe? Là nàng ấy là tiểu thiếp, hay nàng ấy phải sống dựa vào em?"
"Uyển Nhi không phải thiếp!"
"Vậy nàng ấy là gì? Ngoại thất? Thông phòng?"
Lục Lăng Tiêu đập mạnh đũa xuống bàn: Mạnh thị!
Xuân Đào đột nhiên bước vào, vội vàng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!