Lục Lăng Tiêu nói xong, đợi mãi không thấy Mạnh Thiến Thiến trả lời, bèn quay đầu nhìn nàng một cái.
Kết quả phát hiện nàng đang chăm chú nhìn vào... m.ô.n. g của hắn.
Lục Lăng Tiêu nhíu mày, dịch sang một bên, nhìn xuống chỗ mình vừa ngồi, hỏi:
"Có vật gì bẩn thỉu sao?"
Mạnh Thiến Thiến dừng một chút:
"Phu quân đừng nói mình như vậy."
Lục Lăng Tiêu: ...
Hắn nén giận, nói:
"Thôi được, em còn nhỏ, ta không so đo. Em nói năng bừa bãi trước mặt ta cũng đành, nhưng đừng có xúc phạm mẹ."
Mạnh Thiến Thiến đáp:
"Mẹ đối xử rất tốt với em, sao em phải xúc phạm bà?"
Lục Lăng Tiêu lại một lần nữa bị nàng làm cho nghẹn lời.
Hắn nhìn nàng, giọng điệu chân thành:
"Chỉ cần em an phận, sau này ta cũng sẽ đối xử tốt với em."
Ừm.
Mạnh Thiến Thiến đáp một cách hờ hững.
Mọi phản ứng của nàng đều khác xa so với tưởng tượng của Lục Lăng Tiêu.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần đối phó với một trận khóc lóc, gào thét, nào ngờ giờ đây lại như một quyền đ.ấ. m vào bông, chẳng có chút tác dụng nào.
Lục Lăng Tiêu cảm thấy hơi khó xử, ánh mắt đảo qua, bỗng nhìn thấy mấy phong thư đã ố vàng trên đầu giường.
Hắn nhận ra ngay đó chính là những bức thư từ biên ải năm xưa gửi về cho nàng.
Mỗi tháng một phong, tổng cộng sáu phong.
Thực ra cũng chẳng có nội dung gì đặc biệt, chỉ là báo bình an, dặn dò nàng ăn uống đầy đủ, hiếu thuận với cha mẹ và lão thái quân.
Phiêu Vũ Miên Miên
Nàng không biết chữ, mấy bức đầu đều nhờ mẫu thân viết hộ, chỉ có bức cuối cùng là nàng tự tay viết, nét chữ nguệch ngoạc như gà bới.
Hóa ra, để có thể hồi âm cho hắn, nàng đã bắt đầu học viết chữ.
Trong thư, nàng hỏi hắn bao giờ về nhà.
Hắn đáp:
"Khi nào em lớn, ta sẽ về."
Giờ đây, nàng đã thực sự trưởng thành, hắn cũng đúng như lời hứa mà trở về.
Chỉ có điều, giữa họ đã không còn như xưa nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!