Sáng sớm Hạ Đông đã tỉnh giấc, trời vẫn còn tờ mờ sáng, anh nâng người lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt khép lại của Diệp Dạng.
Diệp Dạng ngủ không yên, hơi nhíu mày.
Hạ Đông duỗi ngón tay chạm vào, muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán này, không ngờ Diệp Dạng đột nhiên mở mắt, nghi hoặc hỏi:
"Anh Đông muốn đi sao ạ?"
Ừm...
Hạ Đông cúi đầu, hôn lên trán cậu.
"Anh phải về rồi, cha anh dậy sớm lắm, một lát nữa ông ấy còn đi tập Thái Cực Quyền với mấy người khác trong khu."
Vậy sao ạ...
Diệp Dạng buông tay Hạ Đông ra.
Vậy anh về đi.
...
Khóe miệng Hạ Đông giật giật:
"Dứt khoát vậy? Không níu kéo gì anh sao..."
"Nếu chú Hạ phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Anh nhanh về đi ạ."
Diệp Dạng ngồi dậy, đẩy đẩy Hạ Đông.
"Vốn chú Hạ không đồng ý chuyện chúng ta, nếu bây giờ anh ra ngoài bị phát hiện..."
"Ông ấy không hẳn không đồng ý..."
Hạ Đông bật cười.
"Chỉ là nóng giận nhất thời, chủ yếu là do cảm thấy anh là một thằng khốn..."
Sao ạ?
Hạ Đông xoa xoa đầu Diệp Dạng, ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, cũng không có ý giải thích câu nói trước.
Diệp Dạng ngơ ngác nhìn anh mặc quần áo, sau đó đứng lên giúp anh nặn kem đánh răng, trải khăn tắm.
Hạ Đông vừa đánh răng vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của bản nhỏ trong gương, cảm giác êm dịu tận đáy lòng.
Anh nhỏ bọt trong miệng ra.
"Em muốn về nhà với anh không?"
!
Diệp Dạng kinh ngạc đáp:
"Hay là thôi đi ạ, có cơ hội lại nói..."
"Chuyện đó không được đâu, bây giờ, anh chỉ muốn mang em về nhà."
Hạ Đông lau mặt, ôm Diệp Dạng về giường, bắt đầu thay quần áo cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!