Sau khi k1ch thích Vu Miểu xong, Vu Tĩnh bắt đầu tấn công Hạ Đông, chẳng hạn như khi Hạ Đông ăn xong một xiên thịt thì đưa nước cho anh hay cố lâu mồ hôi cho Hạ Đông.
Đương nhiên Hạ Đông không nhận nước của Vu Tĩnh, anh đặt nó sang một bên lại nghiêng đầu qua uống nước trên tay Diệp Dạng, làm mặt bạn nhỏ đỏ bừng.
Vu Tĩnh không cam lòng lấy thêm vài tờ khăn giấy.
"Thầy Hạ, anh đổ mồ hôi nhiều vậy để tôi lau cho?"
Hạ Đông tránh khỏi tay cô, đưa khăn giấy cho cậu bạn nhỏ.
"Dạng Dạng ăn nhiều đồ tôi nướng như vậy, có phải nên chăm sóc tôi một chút không?"
Giọng nói không chút để ý nào của người đàn ông mang theo ý muốn trêu chọc, làm một nam một nữ bên cạnh bị mê hoặc đến mất hồn.
Nội tâm Vu Tĩnh rít gào:
Tôi cũng ăn rất nhiều, tôi có thể, tôi làm cho!
Diệp Dạng đỏ mặt giúp Hạ Đông lau mồ hôi, bởi vì cậu không cao lắm nên Hạ Đông phải cúi người xuống.
Động tác lau mồ hôi của cậu không tự chủ được mà chậm lại, dường như muốn chạm vào từng lỗ chân lông trên mặt Hạ Đông.
Vì ra mồ hôi rất nhiều nên khóe mắt Hạ Đông có hơi đỏ đỏ, đôi mắt đào hoa rung động lòng người khẽ nhướng lên, khóe miệng hơi cong cong, giống như một yêu tinh cướp đoạn linh hồn kẻ khác.
Trong lòng Diệp Dạng chợt nghĩ đến cụm từ:
Mỹ nhân tuyệt sắc.
Tuy rằng trước kia vẫn cảm thấy Hạ Đông rất đẹp nhưng hiếm có dịp chăm chú mà nhìn ngắm một loại vẻ đẹp nam tính khác như thế.
Trước kia cũng có nhiều người khen cậu đẹp nhưng hiện tại so với Hạ Đông, cậu chỉ biết cảm thấy xấu hổ, trên thế gian này sao có người đẹp như vậy chứ?
Dường như mọi việc anh làm đều chạm đến thâm tâm cậu.
Diệp Dạng ra ngoài ngôi đình, vứt khăn giấy dính đầy mồ hôi vào túi rác đã chuẩn bị từ trước như đang vứt thứ gì đó nóng phỏng tay.
Hạ Đông cầm theo một phần cá nướng chín đến.
"Có muốn ăn cá không?"
Diệp Dạng tránh đi ánh mắt của anh, rầu rĩ mà đáp:
"Không ạ, cá nhiều xương quá... Mỗi lần ăn đều bị mắc xương..."
Kỳ là là mỗi khi Diệp Dạng ăn cá, cậu luôn bị xương đâm vào, cũng không biết tại sao.
Cặp song sinh tâm linh tương thông nghĩ đến một câu, mỗi lần ăn cá đều mắc xương không phải vì tương lai có thể gặp một người đặt mình ở trong lòng, vì mình mà gỡ từng miếng xương ra sao.
Hạ Đông nhướng mày, đặt cá lên đ ĩa bên cạnh, dùng dao nĩa bẻ đôi sau đó cắt bỏ phần thịt béo nhất ở giữa lại cắt nó thành từng mảnh nhỏ.
Vu Tĩnh trông thấy thầy Hạ mà cô thích vô cùng kiên nhẫn nhặt từng mảnh xương một, sau đó đưa sang chỗ Diệp Dạng.
Ăn được rồi.
Diệp Dạng nhận lấy, cảm thấy thịt cá ngon vô cùng, cậu chợt cảm giác trái tim mình nặng nề đập mạnh một cái, không tự chủ được mà buột miệng thốt:
Cảm ơn thầy Hạ.
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!