Chương 30: Hành lang oán hận 3

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Ánh đèn chợt mờ đi, đèn bên ngoài hành lang nhấp nháy rồi tắt ngóm, trước mắt Diệp Dạng chỉ còn một màu đen tăm tối.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy bất an theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Đông nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Cậu không sợ bóng tối nhưng trong bầu không khí căng thẳng như vậy vẫn gợi lên một số cảm xúc không tốt.

Diệp Dạng cố hết sự kiềm chế, đột nhiên hai tay đang đặt trên bàn của cậu bị nhấc lên

- là một đôi bàn tay mềm mại có hơi lạnh lẽo.

Diệp Dạng đoán có lẽ là do ma nữ làm, nhưng cậu khá tò mò sao ma nữ đi vào mà không có chút tiếng động nào thế chứ?

Cậu nhớ tới những lời Thậm Tri từng nói:

Cốt truyện của hành lang oán hận là do anh ta viết nhưng cơ chế và lối chơi là do Hạ Đông tự mình thiết kế.

Ma nữ nắm lấy tay cậu, bàn tay khác đặt lên môi cậu hàm ý không được nói chuyện, cậu lẳng lặng đi theo ma nữ cũng không phát ra âm thanh nào.

Đi được chốc lát, ma nữ thả tay cậu ra.

"Cậu tìm được cọ vẽ của cô ấy, vậy thì phải giúp cô ấy hoàn thành bức tranh dở dang đó..."

Bức tranh? Diệp Dạng nhớ hình như trong nhật ký từng nhắc đến chuyện chủ nhân quyển nhật ký muốn vẽ lại cảnh bình minh.

Vậy bức tranh được nhắc đến là Bình minh sao?

Nếu vậy thì cô ấy mà ma nữ nói là chủ nhân của quyển nhật ký?

Ma nữ đó là ai? Tại sao cô lại chết? Tại sao vẫn âm hồn không tan mà ở lại đây?

Nơi này vẫn tối tăm như cũ, Diệp Dạng vươn hai tay ra sờ s0ạng hai bên phát hiện hai tay cậu đều chạm phải vách tường.

Đây cũng là một hành lang chật hẹp nhưng không phải là hành lang chỗ phòng học, bởi vì khi Diệp Dạng dậm chân không thấy đèn cảm ứng sáng lên, hơn nữa vách tường ở đây rất bằng phẳng không có cửa sổ.

Một nhiệm vụ ẩn sao?

Diệp Dạng lần đầu trải nghiệm loại chuyện này, cảm thấy rất mới mẻ.

Nhưng chuyện quan trọng trước tiên là hoàn thành nhiệm vụ ma nữ giao cho cậu, Diệp Dạng nhớ trên bàn đồ có phòng mỹ thuật nhưng cậu lại không nhớ đường.

Bây giờ cậu chỉ có thể đi về một hướng thầm an ủi bản thân, phòng mỹ thuật có lẽ sẽ có đèn nếu không làm sao cậu vẽ được?

Diệp Dạng đi hồi lâu chợt phát hiện ánh sáng từ phòng bảo vệ, ánh mắt cậu sáng lên, vì trong phòng bảo vệ có bản đồ trường học.

Nhân viên bảo vệ đã ngủ gục trên bàn, bên cạnh còn một chai rượu, hình như đã uống say rồi.

Ông trời cũng đang giúp cậu, Diệp Dạng tìm ra đường tới phòng mỹ thuật và đường về lớp học, khi định rời đi thì phát hiện trong tay nhân viên bảo vệ cầm một con rối.

Trực giác nói cho cậu biết con rối này hẳn là một manh mối quan trọng.

Bây giờ không lấy, có lẽ một lát nữa lại phải đến lấy.

Diệp Dạng với tay qua cánh cửa sổ muốn lấy con rối từ tay bảo vệ.

Nhưng bảo vệ cầm rất chặt con rối này kéo thế nào cũng không ra, Diệp Dạng bất đắc dĩ nghĩ, có lẽ người đóng vai bảo vệ đang cố ý làm khó cậu.

Có người say nào còn nắm chặt đồ như vậy à?

Diệp Dạng chớp chớp mắt nghĩ, cậu cầm cây cọ vẽ trên tay gãi gãi lên cổ bảo vệ, nhân viên bảo vệ rùng mình một cái buông lỏng con rối trên tay, Diệp Dạng thành công lấy cắp được con rối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!